CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 267

“Nhưng đối với anh mà nói, hai thứ này đều giống nhau.”

Ánh mắt Nam Khuê dần dần tối xuống.

Có lẽ do từ đầu đã không hi vọng nên nhận được câu trả lời cũng không quá khó chịu.

“Cảm ơn anh đã trả lời thật lòng.”

Lúc tay Lục Kiến Thành đi lên, Nam Khuê không từ chối.

Cô mở to mắt, bình tĩnh nhìn lên trần nhà.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vô cùng nóng bỏng nhưng cô lại không có chút cảm giác ấm áp nào.

Vì tim cô rất lạnh, vô cùng vô cùng lạnh.

Ánh mắt cô cũng lạnh như vậy, lạnh buốt không có chút nhiệt độ, lạnh đến mức lúc Lục Kiến Thành nhìn qua còn tưởng mình nhìn lầm.

Trước kia cô luôn vô cùng thẹn thùng, lúc nào cũng sẽ ngượng ngùng nhắm mắt lại, cơ thể cũng sẽ mềm mại yếu ớt nằm trên người anh, mặc cho anh muốn làm gì cũng được.

Nhưng bây giờ ánh mắt của cô lại vô cùng lạnh.

Chỉ ánh nhìn này cũng khiến Lục Kiến Thành cảm thấy như có ai đó đổ một chậu nước lạnh lên người mình.

Nước rất rất lạnh khiến anh lập tức tỉnh táo lại.

Lần tiếp theo ngẩng đầu lên, trong mắt anh đã không còn sự xúc động và nóng bỏng như vừa rồi.

Lòng anh cũng lạnh lẽo như vậy.

“Cứ không muốn như vậy sao?” Anh nhìn về phía Nam Khuê, nặng nề lên tiếng.

“Ừm, không muốn.”

Lần này Nam Khuê trả lời vô cùng chắc chắn.

Ánh mắt Lục Kiến Thành càng lạnh hơn, bên trong như chứa băng vậy.

Hai cánh tay anh vẫn chống trên giường như cũ, anh nhìn Nam Khuê từ trên xuống, bốn mắt nhìn nhau, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, anh nâng môi, khinh thường cười nói: “Được, Lục Kiến Thành anh chưa đến mức phải ép buộc người của một người đàn ông khác, đã không cam tâm tình nguyện thì anh có muốn cũng không còn ý nghĩa.”

“Rất tốt, như em mong muốn!”

Nói xong anh đứng dậy đi ra cửa.

Ngay sau đó, Nam Khuê nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh.

Anh đi không nói một tiếng chào, mang theo sự tức giận, trực tiếp rời đi.

Sau khi anh rời đi, trong phòng càng yên tĩnh hơn.

Nam Khuê ôm chăn, cố gắng nhắm chặt hai mắt, tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều, đồng thời ép bản thân mình phải nhanh chóng đi ngủ.

Ra khỏi phòng, lúc xuống cầu thang, Lục Kiến Thành mới ý thức được một chuyện.

Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, còn đi chân trần, ngay cả dép cũng không đi.

Lúc trước, dù cho anh có tức giận đến đâu cũng chưa từng thất thố như vậy, vừa rồi anh đúng là bị Nam Khuê chọc tức phát điên rồi nên mới trực tiếp đóng cửa ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc