CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 122

“Có phải con vẫn cho rằng ông nội gả con cho Kiến Thành vì để báo ân?”

Nam Khuê gật nhẹ đầu: “Đúng ạ.”

Đúng là cô vẫn luôn nghĩ như vậy.

Ông cụ lắc đầu: “Lúc trước mẹ con cứu được ông nội, tất cả mọi người đều cho rằng ông vì trả ơn, vì để bản thân yên tâm thoải mái nên mới gả con cho Kiến Thành. Nếu như chỉ vì trả ơn thì ông nội có rất nhiều cách, ông có thể cho con tiền, xe sang, biệt thự, cổ phần… Rất nhiều rất nhiều cách, nhưng con biết vì sao ông nội lại chọn cách này không?”

Nam Khuê lắc đầu, yên lặng lắng nghe.

“Vì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo cả đời con được bình an, chỉ có buộc con và Kiến Thành cùng một chỗ mới có thể tin tưởng được.”

“Đương nhiên ông nội cũng có suy nghĩ của riêng mình, những năm này ông nội đã dãi nắng dầm mưa, cô gái như thế nào cũng đã gặp qua, con là đứa nhỏ thích hợp nhất với Kiến Thành, Phương Thanh Liên căn bản không thích hợp, hai đứa chúng nó ở một chỗ sẽ không hạnh phúc, tâm tư của cô bé kia cũng không đơn giản, muốn quá nhiều.”

“Nhưng Khuê Khuê, con không giống, con lương thiện, đơn thuần, chưa từng nghĩ đến chuyện cướp đoạt gì đó.”

“Con nhớ rõ lời của ông nội, một ngày nào đó Kiến Thành sẽ thấy con rất tốt, nó sẽ hồi tâm chuyển ý, cũng sẽ yêu con, hai đứa chắc chắn sẽ có những đứa con trắng trẻo xinh đẹp, đến lúc đó nhất định nhớ phải nói cho ông nội, mời ông nội uống rượu.”

Nam Khuê cười đồng ý: “Được, ông nội, con nhớ rồi, con nhất định nhớ kỹ.”

Ông cụ vỗ tay cô, thở ra một hơi, tiếp tục nói:

“Có lẽ bây giờ là lúc khó khăn, nhưng các con là vợ chồng, cả đời này nên cầm tay tiến về phía trước, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tin ông nội, các con nhất định sẽ nhận được hạnh phúc thuộc về mình.”

“Nhà họ Lục là sự nghiệp ông dựng nên từ hai bàn tay trắng, có lẽ con rất ít khi nghe ông nói đến bà nội, bà đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng đó là người phụ nữ ông yêu nhất cả đời này. Bà ấy tài trí, ưu nhã, thông minh, lương thiện, ông có thể xây dựng nhà họ Lục lớn như vậy đều vì có sự ủng hộ của bà ấy.”

“Nhiều năm như vậy, chỉ cần có bà ấy là ông đã yên tâm rồi.”

“Nhưng sau này, điều kiện của chúng ta tốt hơn thì bệnh của bà ấy lại nặng hơn, cuối cùng ông không thể giữ bà nữa, kéo dài hơi tàn lâu như vậy, ông cũng nên đi theo bà ấy rồi.”

Ông cụ nói đến đây thì dịu dàng cười.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Nam Khuê thấy sự cưng chiều như vậy trong mắt ông nội, lần đầu tiên cô thấy nụ cười hạnh phúc như vậy của ông cụ.

“Ông nội, ông nhất định rất yêu rất yêu bà nội.”

“Đúng.” Ông cụ nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ dần bay xa: “Đúng vậy, yêu, rất yêu rất yêu.”

“Ông nội giống như các con, chỉ là quá nhớ bà nội, cho nên ông cũng muốn đi theo đuổi tình yêu của mình, có thể đến bên cạnh bà ấy, ông nội cảm thấy rất vui.”

Nói xong câu đó, ông cụ đã vô cùng mệt mỏi.

Nam Khuê rót cho ông cụ một cốc nước, sau khi uống xong, ông cụ nhắm hai mặt lại nghỉ ngơi một chút.

Nam Khuê nhìn hai mắt nhắm chặt của ông, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng cô không dám lên tiếng.

Cũng không dám cử động chút nào.

Yên lặng chờ đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc