CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 623

Máy móc xung quanh Phương Thanh Liên bắt đầu reo lên không ngừng.

Đột nhiên, cô ta hét lớn lên một tiếng, cố gắng mở mắt ra: “Không, Kiến Thành, không được, đừng cưới cô ta.”

“Được rồi, tỉnh rồi tỉnh rồi, cô Phương đã tỉnh rồi.” Bác sĩ đứng một bên hét to, tỏ ra vẻ vui mừng cực kỳ.

Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Phương Thanh Liên trực tiếp bổ nhào vào lòng anh.

“Kiến Thành, là anh? Thật sự là anh? Em không nhìn nhầm đúng không.”

“Hu hu, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh có biết em sợ thế nào không?”

Phương Thanh Liên ở trong ngực anh khóc không ra hơi, giống như sắp ngất xỉu đến nơi vậy.

Ở bệnh viện nghỉ thêm một ngày, sức khoẻ của cô ta đã hồi phục không tồi, Lục Kiến Thành đưa cô ta xuất viện, sau đó tìm một nhà nghỉ để tĩnh dưỡng.

Buổi tối, thấy cô ta đã ngủ rồi, Lục Kiến Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đột nhiên Phương Thanh Liên bò từ trên giường dậy, ôm chặt lấy Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành đẩy cô ta ra, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thanh Liên, có những lời anh nghĩ anh đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ khả năng nào nữa.”

“Bây giờ người mà anh yêu là Nam Khuê, anh tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy.”

“Còn về em, anh sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho em, còn em muốn nhiều hơn nữa, tha thứ anh không thể nào nhận lời em được.”

Anh gỡ cánh tay Phương Thanh Liên ra, không chút do dự mà rời khỏi phòng.

Lúc này, phía sau lưng truyền tới giọng kêu la đau thương của Phương Thanh Liên: “Anh không sợ em lại tự sát, không sợ em sẽ chết sao?”

Lục Kiến Thành quay lại, đôi mắt ảm đạm cùng thương hại nhìn cô ta.

“Đây là sinh mệnh của em, mỗi người chỉ có một lần, em cứu anh, thì chắc chắn anh cũng sẽ cứu em, nhưng mà mỗi người chúng ta đều nên có trách nhiệm với chính bản thân mình.”

“Nhưng Thanh Liên à, anh không thể lần nào cũng cứu em được, thế nên bản thân em nên cân nhắc cẩn thận.”

Nói xong, Lục Kiến Thành không chút chần chừ mà đi ra khỏi cửa.

Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo đi vài độ. Phương Thanh Liên nhìn hướng anh vừa rời đi, quỳ gối xuống đất ôm chặt lấy mình.

Nước mắt im lặng rơi xuống. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống thì hận ý của cô ta đối với Nam Khuê càng tăng thêm một phần.

“Nam Khuê, là cô, đều là do cô.”

“Nếu như không phải do cô, Kiến Thành vẫn là của tôi, đều do cô, cô cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất, cô cướp mất tất cả mọi thứ thuộc về tôi.”

“Nam Khuê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ không để cô yên ổn mà sống đâu.”

Lau sạch nước mắt, sắc mặt Phương Thanh Liên trở nên điên cuồng.

Ra khỏi cửa, Lục Kiến Thành lập tức gọi điện thoại: “Chuyện tôi dặn dò đã tra được những gì rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc