CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 806

Nam Khuê cười đẩy cô ấy, lúc này điện thoại của lễ tân gọi đến: “Bác sĩ Nam, có người tìm.”

“Được, tôi đến ngay.”

Sợ có cấp cứu nên Nam Khuê chạy rất nhanh.

Nhưng khi người phụ nữ trước mặt, cô lại vô cùng ngạc nhiên.

“Bác sĩ Nam, xin lỗi vì đã đến tìm con đột ngột như vậy, dì không làm ảnh hưởng đến công việc của con chứ?” Người phụ nữ cầm một túi xách hàng hiệu, trên người đều là đồ cao cấp, tinh tế mà thời thượng.

“Nếu như con đang bận thì không cần vội, dì ở ngoài chờ con cũng được.”

Nam Khuê chỉ cảm thấy mắt mình sắp rớt ra được đến nơi rồi.

Cô và bà ấy cũng chỉ có thể coi là có duyên gặp nhau một lần hai lần, chuyện lần trước cô cho rằng cô đã giải thích rất rõ ràng rồi, không ngờ vẫn tạo thành hiểu lầm.

“Dì, dì đến tìm con, viện trưởng Quý có biết không ạ?” Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi nói.

Không sai, người đến chính là mẹ của Quý Dạ Bạch.

Người phụ nữ dịu dàng cười: “Tạm thời vẫn chưa biết.”

“Vậy dì cần con nói cho viện trưởng Quý không?”

“Không cần, người trong nhà sẽ nói cho nó biết, nó sẽ nhanh biết thôi.”

Lần này Nam Khuê tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

Cả người đều cảm thấy khó khăn.

Có lẽ người phụ nữ đã nhận ra điều đó, bà ấy chủ động nói: “Không sao, con không cần để ý đến dì, dì sẽ chờ con làm xong.”

Đúng lúc này, điện thoại của Nam Khuê vang lên, là Đông Họa gọi đến: “Khuê Khuê, bên chỗ cậu có việc gì gấp sao, mau về đi, ở đây có một ca cấp cứu.”

“Được, mình lập tức về.”

“Dì, con có một ca cấp cứu, con phải qua đó một chút, nếu ngài có chuyện thì xin chờ một chút, con phụ xong sẽ quay lại.”

“Được.” Người phụ nữ cười gật đầu, dù là ánh mắt hay vẻ mặt cũng đều vô cùng dịu dàng.

Nam Khuê lập tức vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu.

Quá trình chữa trị vô cùng khẩn trương, phải biết tranh thủ thời gian.

May mắn chính là bệnh nhân được đưa đến sớm, toàn bộ quá trình cấp cứu diễn ra suôn sẻ, tình hình của bệnh nhân đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng, có thể đưa đến phòng bệnh để sắp xếp phẫu thuật.

Uống một ngụm nước, hai người đồng thời thở dốc.

Cuối cùng là thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Đông Họa mới lên tiếng: “Ban nãy ai tìm cậu vậy? Nhìn vẻ mặt cậu u sầu chưa kìa.”

“Mẹ viện trưởng Quý.” Nam Khuê nói.

“Cái gì, viện trưởng Quý…” Mẹ.

Đông Họa quá khiếp sợ, cũng cảm thấy quá ngoài ý muốn nên nói có chút lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc