Chương 184
Khi quay người đi mới phát hiện Nam Khuê đang đứng ở bên cạnh, hơn nữa còn thay quần áo xong rồi.
Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên hô lên: “Wao, Khuê Khuê, bộ này đẹp như tiên nữ vậy, mua bộ này đi.”
“Đẹp thật không?” Nam Khuê có chút không tin tưởng.
Có lẽ vì kết hôn nên dù chỉ đang đi học nhưng cô luôn cảm thấy bản thân đã là vợ người ta rồi, mỗi lần chọn quần áo đều cố gắng chọn những bộ đồ trưởng thành một chút.
Nhưng bộ đồ này hoàn toàn mang cảm giác thiếu nữ, lộ ra vẻ đầy hoạt bát của thanh xuân, nhìn vừa tươi tắn vừa dễ thương.
“Đấy là tất nhiên rồi, Khuê Khuê của chúng ta lớn lên xinh đẹp như thế này, da dẻ trắng mịn, mặt trái xoan môi anh đào, mặc cái gì cũng đẹp.” Lâm Niệm Sơ lập tức nói.
Nam Khuê bị cô nịnh hót tới mất tự nhiên: “Cảm ơn Niệm Niệm, tuy biết là còn xa mới bằng cậu nhưng tớ vẫn rất vui.”
“Tớ không nói bừa đâu nhé, Khuê Khuê của chúng ta rất xinh đẹp, tớ ấy mà, chỉ đúng lúc may mắn trở thành minh tinh mà thôi, ai nói minh tinh là đẹp nhất chứ, thực ra còn nhiều người xinh đẹp hơn minh tinh nữa, Khuê Khuê chính là một trong số đó.”
“Hơn nữa…” Lâm Niệm Sơ vuốt mái tóc uốn sóng nước, nhìn tâm gương nở nụ cười quyến rũ. “Phong cách của hai chúng ta hoàn toàn không giống nhau, cậu là kiểu lịch sự tươi mới, xinh kiểu đáng yêu, còn tớ…”
Đột nhiên trong đầu Lâm Niệm Sơ lởn vởn những lời Hoắc Ti Yến nói với cô, anh ta cắn nhẹ vào dái tai cô, nặng nề thở ra: “Niệm Niệm, em đúng là rất giỏi mê hoặc người khác, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào quyến rũ hơn em, có biết không? Tôi thật sự hận không thể chết trên người em.”
Thu lại suy nghĩ, nụ cười Lâm Niệm Sơ càng đậm hơn, cô nói tiếp: “Sắc đẹp của tớ có lẽ là loại mê hoặc câu hồn người khác đó.”
Nam Khuê nhìn Lâm Niệm Sơ, đồng ý gật đầu: “Ừm, tớ cũng thấy thế.”
“Nhưng mà Niệm Niệm của chúng ta không chỉ quyến rũ, phong cách nào cũng đều đẹp hết.”
“Ừm, lời này tớ thích nghe, Khuê Khuê, cậu đứng yên đó, bày ra vài dáng xinh đẹp đi, tớ muốn chụp cho cậu vài bức ảnh.” Lâm Niệm Sơ nói.
Vừa nghe muốn chụp ảnh, Nam Khuê liền lập tức phối hợp hết sức.
Nam Khuê nhìn rất xinh, tuỳ tiện bày ra vài động tác nho nhỏ cũng đều rất ăn ảnh, ảnh chụp tấm nào cũng đẹp. Thế nên nhấn bừa vài cái Lâm Niệm Sơ đã chụp xong rồi.
“Niệm Niệm, tớ đi thay đồ trước đã.”
“Được.” Lâm Niệm Sơ vẫy vẫy tay với Nam Khuê, sau đó bấm điện thoại gửi mấy tấm ảnh của Nam Khuê vào nhóm của cô.
Rồi lại gửi một tin voice chat: “Nghe rõ nè các bạn thân yêu, dù bây giờ đang bận chuyện gì cũng dừng lại một chút, sửa lại mấy tấm hình tôi vừa gửi vào một chút đi.”
“Niệm Niệm, cô gái này đáng yêu đó nha, da trắng mềm mịn, đúng là tuyệt vời, sao tôi lại chưa gặp qua vậy, đây là ai đấy?” người đầu tiên trả lời.
Lâm Niệm Sơ biết thừa tâm tư trong lòng cô ấy, lập tức từ chối: “Chị Đồng, dù không thể tiết lộ được nhiều, dù sao chỉ có một câu, chị đừng nghĩ nhiều nữa, cô ấy không thể gia nhập giới giải trí được.”
“Àiii, thôi được, đáng tiếc ghê.”
Tiếp theo là tin nhắn của một thợ sửa ảnh: “Niệm Niệm, cô gái này rất xinh rồi, cô muốn sửa như thế nào?”
“Đương nhiên là, càng xinh đẹp càng tốt, nhất định phải xinh đẹp bất khả chiến bại, là kiểu khiến đàn ông vừa nhìn liền trực tiếp bị mù mắt chó mới được.”
“OK, Niệm Niệm, đơn giản, cứ giao cho tôi.”
Khi Nam Khuê thử quần áo xong nhìn thấy Lâm Niệm Sơ đang nhìn điện thoại cười.