CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1563

Cho dù anh có cặn bã đến đâu, cũng không thể bỏ qua tính mạng của một phụ nữ yêu anh sâu đậm, rồi đi sống với một ngừoi phụ nữ khác sống phần đời còn lại.

“Cho nên Hiểu Tinh, cầu xin em, nhất định phải tỉnh lại.”

Có lẽ tiếng lòng của anh đã bị ông trời nghe chứng giám.

Mười phút sau, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt.

Bà Chu là người đầu tiên xông lên: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”

“Bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sức khỏe bị tổn hại rất nhiều, sau một thời gian hồi phục có thể xuất viện.”

Nghe đến đây, bà Chu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ông Chu hỏi: “Còn đứa trẻ trong bụng nó thì sao?”

Bác sĩ nhìn về phía họ với một khuôn mặt xin lỗi: “Xin lỗi, thai nhi đã không có dấu hiệu của sự sống khi đưa đến đây, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Trái tim Cố Mạc Hàn chợt đau.

Ngay sau đó, bà Chu đã điên cuồng chạy tới: “Cố Mạc Hàn, do cậu, đều do cậu.”

“Nếu không phải cậu đi tìm ả hồ ly tinh kia, Hiểu Tinh sao lại té ngã, cháu ngoại của tôi sao lại mất chứ?”

“Cố Mạc Hàn, cậu nhớ kỹ, cả đời cậu luôn có lỗi với Hiểu Tinh nhà chúng tôi.”

Phát tiết xong, cha Chu và mẹ Chu đẩy Chu Hiểu Tinh trở về phòng bệnh.

Cố Mạc Hàn đi theo phía sau, chỉ nhìn từ xa, bởi vì mẹ Chu không cho anh tới gần.

Vào giờ ăn tối, điện thoại của anh reo lên, là Nam Khuê gọi.

“Mạc Hàn, em bảo người nấu rất nhiều món anh thích ăn, lát nữa anh tới ăn cơm tối không?” Nam Khuê cười ôn nhu, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Nhưng anh lại không cách nào đồng ý.

Ngực khẽ nhíu lại, Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng đáp lại.

“Em ăn trước đi, hôm nay anh không qua được.”

“Ồ, vậy được rồi, vậy chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi lại đến, không sao, em chờ anh.”

Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc hương vị trước mắt, tâm trạng đặc biệt vui sướng.

Chỉ là giờ phút này cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên Chu Hiểu Tinh..

Chu Hiểu Tinh tỉnh lại, là lúc nửa đêm.

Cô ta vừa mới mở mắt ra, bà Chu lập tức quan tâm nhào tới: “Hiểu Tinh, cuối cùng con cũng tỉnh lại, con doạ mẹ sợ muốn chết, con biết không?”

Chu Hiểu Tinh nhìn bà Chu đang khóc, lại nhìn ngọn đèn chói mắt trên đỉnh đầu, mờ mịt nói.

“Mẹ, con bị sao vậy? Bây giờ con đang ở đâu?”

“Con bị ngã ở nhà, mẹ đưa con đến bệnh viện, con quên rồi sao?”

Mẹ Chu vừa nói, Chu Hiểu Tinh lập tức nhớ lại.

Đột nhiên, cô ta hoảng sợ chạm vào bụng, lo lắng hỏi: “Vâng, mẹ, đưa bé, con của tôi như thế nào? Nó không sao chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc