Chương 1514
Cố Mạc Hàn cũng đứng ngây người ở đó, lúc anh phản ứng lại và muốn làm điều gì đó.
Bỗng nhiên, trên môi đau dữ dội.
Ngay sau đó, máu từ miệng chảy ra, mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng lan ra.
Nam Khuê chỉ ra cửa, bình tĩnh nói: “Anh đi đi!”
Dứt lời, cô quay người đi vào phòng ngủ.
Cố Mạc Hàn nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao vào khoảnh khắc đó, anh luôn cảm thấy cô giống như một làn khói nhẹ, như thể sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Cô rất giữ lời, ba ngày là ba ngày.
Hoàn toàn không có ý định giữ anh ở lại nữa.
Đây là điều mà anh luôn vô cùng khao khát.
Nhưng thật sự đến giây phút này, anh phát hiện trong lòng mình lại có một chút không nỡ.
“Cố Mạc Hàn, xem ra mày thật sự bệnh không nhẹ, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.”
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, anh nhẹ nhàng nói: “Được, vậy cô hãy chăm sóc mình thật tốt, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, phải chú ý cơ thể nhiều hơn.”
“Tôi đi đây.”
Dứt lời, anh quay người đi từng bước ra cửa.
Chỉ là bước chân kia, anh bước vô cùng nặng nề, cũng vô cùng tốn sức.
Đường ra cửa, thật ra rất gần, với tốc độ trước đây của anh, anh đã có thể rời đi trong vòng chưa đến một phút.
Nhưng mà lần này, anh lại đi rất chậm.
Quan trọng hơn là, anh phát hiện trong lòng mình có mong đợi.
Mong đợi cô có thể gọi anh lại, mong đợi cô có thể quay lại bước về phía anh.
Nhưng, tất cả đều không có.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cánh cửa phòng lại từ bên ngoài, Cố Mạc Hàn mới như tỉnh cơn mê.
Giao ước ba ngày của họ, đã kết thúc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nam Khuê mới chậm rãi quay người lại.
Nhìn cánh cửa ấy, cô đã thất thần rất lâu.
Cô biết, anh đã đi rồi.
Anh sẽ đi dứt khoát, thẳng thừng, cũng sẽ không để lại một chút dấu vết nào ở nơi này nữa.
Một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc dài của cô trông hơi rối.
Lúc Nam Khuê đưa tay vuốt tóc, đột nhiên vài giọt nước mắt rơi xuống.
Mỗi giọt đều trong suốt vô cùng.
Cô nhẹ nhàng lau đi, như thể mình chưa từng khóc.
“Kiến Thành, em đã từng thử, thậm chí dùng một cách không quang minh chính đại để buộc anh ở bên cạnh em, nhưng rất đáng tiếc, anh vẫn không nhớ ra em.”