CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 777

Nam Khuê thực sự xúc động muốn khóc khi nhìn thấy đôi bông tai quen thuộc rực rõ kia.

“Tốt quá rồi, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được.”

Nam Khuê ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt hai chiếc bông tai lên, sau đó coi như bảo bối mà nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Lục Kiến Thành.

Về đến nhà, Nam Khuê nghiêm túc mang đôi bông tai đi lau sạch sẽ.

Cuối cùng thấy chúng sáng lại như cũ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cất vào hộp, rất trịnh trọng giao cho Lục Kiến Thành: “Vật về với chủ, anh xem đi.”

Lục Kiến Thành không đưa tay đón lấy: “Không phải vừa nãy chúng ta đã nói rồi sao? Tặng cho em.”

“Nếu em không cần, thì anh…”

Lục Kiến Thành cầm lấy chiếc hộp, giả vờ làm động tác ném ra ngoài.

Nam Khuê lập tức sợ hãi nắm lấy cánh tay của anh, lớn tiếng quát: “Lục Kiến Thành, anh đừng kích động, tôi nói không cần khi nào? Tôi cần, tôi nhận là được chứ gì.”

Sau đó, Lục Kiến Thành mới thu lại cánh tay của mình và đem hộp bông tai nhét vào túi áo lông vũ của Nam Khuê.

Đồng thời, anh nắm tay cô bước ra ngoài.

“Chúng ta di đâu vậy?” Nam Khuê khó hiểu hỏi.

“Đưa em về nhà.”

Câu trả lời này khiến Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.

“Nhưng không phải anh nói anh đói bụng, muốn tôi làm bánh cho anh ăn sao?”

“Anh vẫn chưa máu lạnh đến mức này, để em muộn như vậy còn bị ốm làm bánh cho anh. Dù sao cũng có ba lần, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội, nhưng mà lúc anh muốn ăn, em phải đến đây làm cho anh ăn bất cứ lúc nào.”

Nam Khuê: “…”

Quả nhiên, cô biết ngay người nào đó sẽ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, nhất định là có điều kiện.

Về đến nhà đã là nửa đêm, Nam Khuê tắm nước nóng rồi nằm xuống giường ngủ.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, dưới sự chăm sóc của Lục Nhu, Phương Thanh Liên đã hồi phục khá tốt.

Chỉ cần không phải vận động quá dùng sức, hoặc vận động với biên độ lớn như leo núi thì cô ta có thể đi lại bình thường.

Nhìn thấy cô ta ngày càng tốt hơn, Lục Nhu cuối cùng cũng cảm thấy nỗ lực của mình được đền đáp.

“Chị Thanh Liên, tốt quá rồi, chị thật sự có thể đi lại bình thường được rồi, em tin bây giờ Nam Khuê nhất định không phải là đối thủ của chị nữa rồi.” Lục Nhu kích động nói.

Phương Thanh Liên lại lắc đầu, so với sự tự tin mù quáng trước kia, bây giờ cô ta trông có vẻ rất bình tĩnh.

“Nhu Nhu, em sai rồi, mặc dù chị có thể đi lại được, nhưng Kiến Thành bây giờ đã không còn là Kiến Thành của mấy năm trước nữa, con hồ ly tinh Nam Khuê kia cũng có vị trí khác trong lòng anh ấy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc