Chương 530
“Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi cứ muốn làm bậy đấy.”
Vừa dứt lời, Quý Dạ Bạch đã vươn tay ra nâng cằm Nam Khuê lên, sau đó anh ta hôn xuống.
Nam Khuê bất ngờ mở to hai mắt, ngay lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều mà vừa hét lớn không được, vừa giơ tay tát anh ta một cái.
Chát một tiếng, âm thanh của tiếng tát đó vang lên, gay lập tức, phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trong nháy mắt, cả hai người đều sững sờ.
Quý Dạ Bạch mở to hai mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Nam Khuê.
Đánh anh ta?
Thế mà cô lại đánh anh ta?
Nam Khuê nhìn bàn tay mình, sau khi đánh xong cô cũng cảm thấy có chút sợ.
Cô không dám nán lại lâu nữa, lập tức mở cửa rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch đi ra thì điện thoại của cô cũng vang lên.
Nam Khuê không có thời gian để ý đến điện thoại của mình, cô chỉ có thể chạy, chạy không ngừng, đến khi trở về phòng nghỉ, khóa trái cửa lại cô mới thở phào một hơi.
Điện thoại lại vang lên, Nam Khuê lấy ra xem thì thấy là Lục Kiến Thành gọi đến.
Nhưng mà bây giờ sao cô có thể gặp anh trong hoàn cảnh như vậy được?
Mặc dù tủi thân.
Mặc dù khó chịu.
Nhưng cô vẫn không muốn khiến Lục Kiến Thành lo lắng.
Hơn nữa những chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, cô cũng không muốn để anh biết.
Bởi vì sợ hãi nên đến giờ trái tim Nam Khuê vẫn chưa thể đập bình thường được.
Tay run cầm cập, điện thoại của cô liền rơi xuống đất.
Lúc nhặt điện thoại lên, Nam Khuê mới nhìn thấy mình qua màn hình, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt mình rất tệ, nước mặt cũng tự động rơi xuống hai bên má.
Lục Kiến Thành lại gọi đến, cô không muốn làm lỡ, nhưng cũng không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình nên đưa tay lau nước mắt trên mặt, sửa soạn lại đầu tóc, rồi nhanh chóng trả lời video.
Cũng chính khoảnh khắc đó, Nam Khuê đã thu lại mọi điều không vui và mỉm cười.
Sau đó cô vui vẻ chào hỏi Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, anh đến nơi chưa?”
“Ừm, anh vừa mới đến.” Lục Kiến Thành nói tiếp: “Khuê Khuê, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nam Khuê cười cười, lắc đầu: “Không có, sao anh lại hỏi thế?”
“Bởi vì anh thấy em gọi cho anh mấy cuộc, anh cũng gọi video qua mấy lần mà em không bắt máy, anh thấy hơi lo.”
“Không có, tại em thấy đến giờ rồi mà anh vẫn chưa gọi cho em nên em thấy hơi lo, cho nên mới gọi vài cuộc. Em bên này bởi vì có một bệnh nhân gặp trường hợp đặc biệt nên mới lỡ điện thoại của anh, không có việc gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”