Chương 905
Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt lũ trẻ, Nam Khuê cũng cười rất vui.
Mấy đứa nhỏ lanh lợi nhận hoa tươi, lúc trông thấy Nam Khuê, bọn nhỏ đáng yêu hô lên: “Tiên nữ, oa, tớ thấy chị gái tiên nữ, chị ấy thật xinh đẹp nha!”
“Còn có cả anh trai hoàng tử nữa, anh trai hoàng tử vừa cao vừa đẹp trai nha!”
Hai người nắm tay nhau ngọt ngào cười.
Nhất là khi nhìn những đứa nhỏ như thiên sứ kia, nụ cười trên mặt Nam Khuê càng rõ hơn.
“Kiến Thành, anh nói xem, bé con của chúng ta sẽ đáng yêu như vậy sao?”
Lục Kiến Thành ôm cô từ sau, hai tay đặt lên bụng cô: “Ừm, không đúng, anh cảm thấy bé con còn đáng yêu hơn nhiều.”
Nam Khuê cười đáp lại anh: “Ừm, em cũng cảm thấy như vậy.”
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, lúc đầu Nam Khuê còn nghĩ rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa cô về nhà.
Kết quả sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, Lâm Tiêu lại rẽ sang một đường khác.
“Không phải đưa em về trước sao?” Nam Khuê hỏi.
“Lát nữa, trước tiên đưa em đến chỗ này trước.”
Cuối cùng xe dừng lại trước một con hẻm chật hẹp, đột nhiên Nam Khuê có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi xe đi qua ngõ nhỏ, nhìn thấy biệt thự trước mắt, Nam Khuê có chút không phản ứng kịp.
Đây không phải là tiệm Hán phục anh mang cô đến ngày trước sao?
“Đến đây sao? Không phải chúng ta đã ăn xong rồi sao?” Nam Khuê cười hỏi.
Lục Kiến Thành không nhịn được mà xoa mũi cô, cười nói: “Đúng là người mê ăn vặt, lúc nào cũng nghĩ đến ăn!”
“Ai nói lần trước anh dẫn em đến chỗ này ăn cơm chứ.”
“Vậy em có nhớ lần cuối cùng anh mang em đến đây để xem gì không?” Lục Kiến Thành hỏi.
Xem gì sao?
Nam Khuê lập tức nhớ lại, có cất một thứ, hình như còn có một cái…?
Rất nhanh trong lòng cô hiện lên đáp án vô cùng sống động.
Cô cảm thấy vô cùng kinh sợ, đột nhiên không dám suy nghĩ.
Đồ cưới sao?
Chẳng lẽ hôm nay anh mang cô đến đây để xem đồ cưới?
Lúc cô đang còn ngạc nhiên thì Lục Kiến Thành đã nắm lấy tay cô đi về phía trước, rẽ vào tiệm đồ cưới.
Vậy mà thật sự là đến xem đồ cưới, Nam Khuê lập tức sợ đến ngây người, cảm thấy được nuông chiều mà lo sợ, không thể tin được.
Cô sợ đến ngây người, có chút lúng túng mà nhìn Lục Kiến Thành: “Anh mang em đến đây xem trang phục đính hôn sao?”
Lục Kiến Thành hơi ngẩn người.
Nhưng anh lập tức giải thích: “Đúng, nhưng không phải là trang phục đính hôn mà là váy cưới.”
“Áo cưới?”