Chương 468
“Đúng vậy, tôi nghe nói Quý Viện rất đẹp trai, vừa anh tuấn vừa phóng khoáng, tôi chỉ mới xem ảnh chụp ở chuyên mục giới thiệu của bệnh viện, thực sự rất muốn gặp người thật một lần.”
Nghe mọi người bàn tán, chủ quản Lưu cũng không nhịn được mà tiết lộ một chút thông tin nội bộ.
Cô ấy hắng giọng và nhận xét về Quý Dạ Bạch với một giọng nghiêm túc và trang trọng.
“Chà, đúng như lời đồn, Quý Viện của chúng ta trước nay vẫn luôn là tiêu chuẩn của bệnh viện, không chỉ về ngoại hình, mà còn về kỹ thuật chuyên môn nữa.”
Các nhân viên nữ vừa nghe xong liền lập tức phấn khích.
Đột nhiên, có người hỏi: “Chủ quản Lưu, Quý Viện của chúng ta có bạn gái chưa ạ?”
Ngay khi lời này vừa nói ra, mọi người tại đó lại được một trận náo động, tất cả mọi người đều đang háo hức chờ đợi, như thể tất cả đều đang tán gẫu.
Tống Dực nắm lấy tay Nam Khuê, trông cũng rất hào hứng: “Một người đẹp trai như vậy, mình đoán anh ấy sớm đã là hoa đã có chủ rồi.”
Nam Khuê đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện mà cô nghe được trong quán cà phê ngày hôm đó, nếu cô nhớ không lầm thì hình như là mẹ của Quý Viện đang thúc giục anh ta tìm bạn gái.
“Mình không nghĩ vậy.” Nam Khuê thản nhiên nói.
“Không thể nào, đối với một người đàn ông ưu tú như vậy, phụ nữ sớm đã vây quanh anh ấy rồi, làm sao lại chưa có bạn gái chứ? Nhất định là có rồi.”
Nam Khuê cũng kiên quyết: “Mình nói chưa có, cậu có dám cược một tháng cà phê không?”
Tống Dực vừa nghe thấy lời này, bản thân nghĩ chắc chắn đã được hưởng kèo thơm này, lập tức đập tay Nam Khuê một cái: “Được, một lời đã định.”
Ngay sau đó liền nói: “Khuê Khuê, đến lúc đó cậu đừng có trách mình vô tình nha.”
Nam Khuê mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, không nói lời nào.
Lúc này, chủ quản Lưu cười đầy ẩn ý đáp lại: “Chà, một người ưu tú như Quý Viện, tất nhiên, chắc chắn, nhất định là chưa có rồi! Các nhân viên nữ của bệnh viện chúng ta đều nói rằng anh ấy là của chung.”
“Woaaa, thật là vi diệu, Quý Viện vậy mà lại không có bạn gái!”
“Điều này thật là quá bất ngờ! ”
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Tống Dực kéo Nam Khuê sang, tò mò hỏi chuyện: “Khuê Khuê, làm sao mà cậu biết được?”
“Mình đoán thôi.” Nam Khuê nói.
Nhưng Tống Dực không tin: “Không, mình cảm thấy cậu đang lừa mình, Khuê Khuê, mau nói cho mình nghe đi, cậu có phải có nội gián không? À, để mình đoán xem, cậu không phải là thiên kim tiểu thư bí mật của viện trưởng chúng ta đó chứ, ôi trời ơi, mình đã làm gì thế này! Liệu mình có vô tình đắc tội gì với người quyền quý không, Khuê Khuê, xin hãy từ bi tha thứ cho mình.”
Tống Dực vốn đã trắng trẻo, xinh xắn, lại có thêm chút rượu, diễn khoa trương như vậy, Nam Khuê lập tức bị cô ấy đùa mà bật cười.
Cười đến đau cả bụng.
Cho nên quyết định khai thật, nói cho cô ấy biết chân tướng sự việc.
“Thực ra không phải, là do mấy ngày trước mình có đến quán cà phê trong bệnh viện, lúc đó vô tình gặp Quý Dạ Bạch và mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy hình như đang giục anh ấy tìm bạn gái.”
Nam Khuê nói rất bình tĩnh.