Chương 169
Nam Khuê lập tức dừng khóc, nước mắt cũng ngừng chảy.
Tiếng thút thít cứ như vậy mà dừng lại.
Trong lòng Lục Kiến Thành có đủ các loại cảm xúc, không nói được bây giờ mình đang cảm thấy như thế nào, kèm theo đó là sự cô đơn sâu sắc.
“Sợ anh hôn em như vậy sao?”
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt Nam Khuê, mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được bây giờ trong ánh mắt anh có cảm xúc gì.
Nam Khuê quay đầu, lúc này dù có nói gì cũng sẽ đều cảm thấy xấu hổ.
Lục Kiến Thành lại một lần nữa quay về chỗ ngồi, tiếp tục lái xe.
Lần này anh lái xe tương đối bình thường.
Về đến nhà, Nam Khuê trực tiếp cầm quần áo đi tắm rửa.
Cô hơi mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.
Về phần những chuyện giữa anh và Phương Thanh Liên, hôm nay cô không muốn phí công suy nghĩ nữa.
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay, cô phải tỉnh táo lại, bình phục tâm trạng của mình.
Hơn nữa cô phải nghỉ ngơi tốt thì em bé mới có thể tốt được.
Bây giờ trong lòng cô, em bé là quan trọng nhất.
Nhưng Nam Khuê không ngờ cô vừa nằm xuống giường, một giây sau đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lên người.
Trong chớp mắt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô đã nằm lên người Lục Kiến Thành.
Cơ thể cô dán vào cơ thể anh, hô hấp của cô hòa vào với hô hấp của anh, trái tim của cô đập cùng với nhịp trái tim anh.
Tất cả mọi thứ của họ đều ở gần nhau như vậy.
Đầu của cô đang dựa vào vị trí trái tim anh.
Chỉ cần cô hơi ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, hoàn mỹ không thể bắt bẻ kia.
Nhưng Nam Khuê không ngẩng đầu lên.
Cô cứ như vậy dựa vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim của hai người.
Lục Kiến Thành không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện.
Trong một khoảng thời gian dài, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: “Hôm nay anh và Thanh Liên thấy người trong bệnh viện là em, Nam Khuê.”
“Không phải em nói em ở TSo? Sao lại lừa anh?”
Nam Khuê nhếch môi, liên quan đến vấn đề kia, một chút cô cũng không muốn thảo luận.
Thảo luận chỉ khiến cô thêm một lần khó chịu, khiến cô đau lòng thêm một lần, trừ chuyện đó ra thì không còn gì tốt cả.
“…”
Lục Kiến Thành hỏi xong chờ ròng rã ba phút.
Thứ anh chờ được chỉ có sự trầm mặc, không có bất kỳ câu trả lời hay lời giải thích nào.