CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 665

Trời lạnh đến thấu xương, gió thổi vào da đau như dao cắt.

Cơ thể vốn không khỏe, cộng với việc cả ngày chưa ăn cơm, thật ra bây giờ cô đã rất yếu, nhưng vì ở vị trí hỗ trợ trong phòng phẫu thuật nên cô vẫn luôn chống đỡ.

Lúc này gió thổi qua khiến cô lạnh đến mức run rẩy.

Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt.

Một giây sau Lục Kiến Thành mở cửa xe đi xuống, anh trực tiếp nắm lấy tay cô: “Hôm nay có phải em gặp ca phẫu thuật khó không, tan làm muộn hơn thường ngày.”

“Sao tay em lại lạnh thế này, có phải do mặc ít quần áo không?”

Anh vừa dứt lời đã đưa cô lên xe, đồng thời nói tài xế tăng cao nhiệt độ trong xe lên.

Nam Khuê không trả lời anh.

So với buổi sáng thì giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là cô không nghĩ được nên nói với anh thế nào.

Khoảng mấy phút sau, cơ thể ấm áp hơn, Nam Khuê quay người nhìn anh: “Lục Kiến Thành, em biết hết rồi.”

Lần này cô rất bình tĩnh: “Biết anh ra nước ngoài để gặp Phương Thanh Liên, cũng biết anh mang cô ta về nước, muốn chữa chân cho cô ta, tất cả em đều biết hết.”

Nam Khuê cho rằng cô sẽ rất đau lòng, nhưng sau khi nói xong cô lại cảm thấy nhẹ nhõm mà từ trước đến nay mình chưa từng cảm nhận được.

Cuối cùng chuyện này cũng không còn như một ngọn núi lớn đè lên lòng cô nữa rồi.

Lục Kiến Thành luống cuống, anh vội vàng tiến lên ôm Nam Khuê vào lòng: “Khuê Khuê, không phải như em nghĩ đâu.”

“Được, vậy anh nói xem là như thế nào?”

“Anh ra nước ngoài thật sự là vì công việc, gặp cô ấy là ngẫu nhiên, không phải đặc biệt đi gặp cô ấy.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê cười cười: “Nếu là ngẫu nhiên thì em cũng sẽ không nói gì, mọi người như người xa lạ lướt qua nhau, không gặp nhau nữa là được rồi.”

“Nhưng anh thì sao? Anh không chỉ để cô ta vào phòng mình mà còn ở chung một phòng với cô ta, lại còn tự mình mang cô ta về, Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao? Anh đã đồng ý với em, anh và cô ta sẽ vĩnh viễn không liên lạc với nhau nữa, cho dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.”

“Nhưng anh thì sao? Anh làm thế nào?”

Nam Khuê rất muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng nói xong câu cuối, cô thật sự không khống chế được bản thân.

Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô: “Khuê Khuê, xin lỗi em, thật sự không phải như em nghĩ đâu, anh có lí do bất đắc dĩ.”

“Được, vậy anh nói xem đó là lí do bất đắc dĩ như thế nào.”

“Khuê Khuê, có việc anh không lừa em, lúc ở nước ngoài anh thật sự gặp nguy hiểm, là Thanh Liên không màng đến tính mạng của bản thân để cứu anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc