CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 447

Tắm rửa xong, khi cô bước xuống lầu, Lục Kiến Thành đã ở đó rồi, hơn nữa còn chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi.

“Qua ăn đi.”

Tuy tối hôm qua bị cô làm cho tức xì khói nhưng anh vẫn lo lắng sau khi cô uống rượu dậy sẽ bị đau đầu, dạ dày không thoải mái. Thế nên đặc biệt dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cô.

Nam Khuê nhìn đồng hồ, lại nhìn bao nhiêu là món ăn trên bàn, nói không cảm động là giả. Thế nhưng cô cũng có tính kiêu ngạo của mình.

“Không cần đâu, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo danh, tôi sắp muộn giờ làm rồi.”

Nhìn cô đang muốn đi, Lục Kiến Thành gọi cô lại: “Ở đây hoang vui hẻo lánh thế này, em chắc chắn có thể bắt được xe sao, ngồi xuống ăn sáng đi rồi anh sẽ đưa em đi.”

Không thể không nói, lời của Lục Kiến Thành trực tiếp đánh vào tâm lý của cô. Ở đây đúng là rất khó để bắt xe. Gọi thì có thể đợi được, nhưng đợi đến khi xe đến rồi, cô chắc chắn sẽ bị muộn.

“Anh chắc chắn sẽ đưa tôi đi bệnh viện?” Nam Khuê ngờ vực hỏi lại.

“Nhìn anh giống như đang trêu em lắm sao?”

Cô mím môi lại, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Độ ấm của thức ăn rất vừa vặn, đặc biệt là cháo được nấu mềm, là hương vị mà cô thích ăn, ăn vào khiến trong bụng được lấp đầy bằng cảm giác ấm áp.

Ăn xong, Nam Khuê nghiêm túc nói với Lục Kiến Thành: “Cảm ơn.” Sau đó, hai người cùng nhau lên xe rời đi.

Đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi. Lúc xuống xe, Nam Khuê lắc lắc điện thoại, chuyển tiền qua ting một tiếng.

“Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn mắc nợ anh.”

Lục Kiến Thành nhìn 30 tệ vừa được chuyển đến, tức không chịu nổi. Người phụ nữ này hoàn toàn coi anh là tài xế rồi.

Vừa đến bệnh viện, Nam Khuê đi tìm bộ phận nhân sự báo danh, sau đó đi tìm thầy hướng dẫn, cũng chính là sư mẫu.

Giây phút khi nhìn thấy sư mẫu, cô cảm thấy cực kỳ thân thiết, ấm áp

Sư mẫu tên là Khương Thanh Phụng, là người tài hiếm có của khoa Tim, là một người có quyền lực ở khoa Tim. Là một người phụ nữ, lại có thể trở thành giáo sư khoa Tim ở độ tuổi này, hơn nữa có thể nổi bật lên trong số biết bao bác sĩ nam như vậy, quả thật là quá lợi hại rồi.

Thế nên Nam Khuê khâm phục bà là xuất phát từ tận đáy lòng. Nhớ khi lên lớp, thầy hướng dẫn đã miêu tả sư mẫu là một người cuồng y học, vì để làm nghiên cứu mà có thể không về nhà không vài tháng.

Ban đầu cô không hiểu, quay về ôm máy tính mê mẩn tra tư liệu, mấy dòng chữ đầu đề trên Baidu đã trực tiếp chinh phục được cô rồi, chứ đừng nói đến nội dung bên dưới.

Lúc này, trong lòng cô xuất hiện một tâm nguyện nho nhỏ, hy vọng có một ngày có thể trở thành học trò của bà, có thể làm việc dưới tay bà.

Không ngờ vậy mà lại trở thành hiện thực rồi. Khi Nam Khuê bước vào phòng làm việc, đúng lúc bà đang dạy dỗ người khác, âm thanh vang vọng, thái độ nghiêm khắc. So với sư mẫu mà cô gặp được khi tới nhà thầy hướng dẫn ăn cơm hoàn toàn như hai người khác nhau.

Thế nên, Nam Khuê hơi ngạc nhiên, cô đứng trước cửa cũng không tiện quấy rầy, vẫn đợi Khương Thanh Phụng bận bịu xong rồi cô mới tiến vào.

Khi bước vào, Nam Khuê có cảm giác mình đã qua một đời rồi, cái cảm giác này không được chân thực lắm, thế nên cô ngây người ra một lúc.

Đến tận khi Khương Thanh Phụng lên tiếng: “Bị doạ rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc