Chương 1640
“Cô ta vẫn luôn cất tấm hình này như bảo bối, nên chắc chắn người đàn ông trong hình là cha của Nam Khuê.”
Đỗ Quốc Khôn vô cùng chắc chắn.
Lục Kiến Thành nghe lời giải thích này xong cũng cảm thấy rất hợp lí.
“Nếu ông đã có tấm hình này rồi thì sao lúc Khuê Khuê hỏi ông ông lại không nói?”
Đỗ Quốc Khôn ha ha cười: “Tổng giám đốc Lục đang kể chuyện cười sao, mấy người cũng biết tính tôi mà, thích đánh bài, tật xấu này không thể bỏ được, sở dĩ tôi giữ lại chính là vì sợ ngày nào đó thiếu tiền, người ta tìm tôi đòi lấy mạng thì tôi có thể lấy bức hình này mà đòi Nam Khuê tiền cứu mạng mình.”
Ông ta vừa nói vừa nhìn Lục Kiến Thành, sau đó xoa tay nói: “Tổng giám đốc Lục, không phải bây giờ cái này phát huy tác dụng rồi sao?”
“Nếu như tôi lấy hết tất cả ra thì bây giờ tôi còn có thể lấy được tiền từ tay mấy người sao?”
Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Ông cũng tính toán cẩn thận đấy, nghĩ đến cả chuyện sau này.”
Đỗ Quốc Khôn cười ha ha: “Hết cách rồi, ai bảo tôi thiếu tiền chứ, tổng giám đốc Lục, tôi phối hợp như thế này thì có phải tiền của cậu cũng nên về đúng chỗ nào đó không?”
“Ông muốn bao nhiêu?” Lục Kiến Thành nhíu mày không vui nhìn ông ta.
Đỗ Quốc Khôn trực tiếp vươn tay: “Năm trăm vạn cũng không quá nhiều đâu.”
Lục Kiến Thành ném ảnh chụp lên bàn, lạnh lùng cười một tiếng.
Anh vắt chéo chân, bình tĩnh thưởng thức tách trà trong tay, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Thấy anh không chút vội vàng, thái độ thờ ơ, trong lòng Đỗ Quốc Khôn bắt đầu thấp thỏm không yên.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh mấy phút, ai cũng không lên tiếng trước.
Năm phút sau. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cuối cùng Đỗ Quốc Khôn không nhịn được nữa.
“Tổng giám đốc Lục, tôi biết thương nhân các anh luôn khôn khéo, cho nên tôi cũng không ngốc, tôi đã tận tay đưa bức ảnh tôi giữ cho cậu rồi.”
Lục Kiến Thành kẹp bức ảnh lên: “Tôi biết, ảnh cho tôi là bản sao nha, không phải bản gốc.”
Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì lập tức mở to mắt, nói năng có chút hỗn loạn.
“Cậu cậu cậu, làm sao cậu biết?”
“Ảnh chụp hơn hai mươi năm trước hay ảnh chụp bây giờ, cho dù là chất liệu hay cách in cũng đều có sự khác nhau rất lớn, hình cũ trong nhà tôi có rất nhiều, cho nên tôi chỉ cần sờ tấm ảnh này một lần cũng đã biết.”
Đỗ Quốc Khôn có chút chột dạ: “Được, cho dù cậu biết thì sao chứ? Tôi chỉ sợ cậu giở trò lừa dối nên mới cố ý sao chép thêm mà thôi, bản gốc trong tay tôi, cậu muốn không?”
Lục Kiến Thành vẫn bình tĩnh ngồi đó.
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Quyển nhật kí đâu? Vẫn trong tay ông sao?”
“Ở ngay đây.”
Nhưng ông ta nhanh chóng nói về giá cả: “Tôi nói cho cậu biết, năm trăm vạn chỉ là giá của mình tấm hình này.”
“Nếu như cậu muốn có quyển nhật kí kia…” Đỗ Quốc Khôn lại duỗi ba ngón tay ra: “Thấp nhất là con số này.”