Chương 1246
Đồng thời trả lời tin nhắn: “Không cần anh đón, tôi tự lái xe!”
Thật ra nói xong cô ấy lập tức hối hận, nhưng đã gửi đi, lòng tự trọng của cô ấy mạnh mẽ, lại ngại rút lại.
Buông điện thoại xuống, cô ấy lau khóe mắt, đồng thời nhìn một bàn thức ăn ngon đầy đủ màu sắc mở miệng: “Chị dâu, ăn nhanh đi, em còn chưa chúc mừng chị trở về đâu!”
“Ly này, em kính chị!”
Thấy Lâm Tư Vũ nâng ly lên, Nam Khuê cũng nâng ly lên: “Cảm ơn!”
Vừa dứt lời, cô mới nhấp một ngụm nhỏ, Lâm Tư Vũ đã trực tiếp ngửa đầu uống hết một ly rượu vang đỏ.
Tiếp theo, cô ấy lại nhanh chóng rót cho mình ly thứ hai: “Chị dâu, biết chị còn sống rất tốt, hơn nữa anh ấy đã tìm lại được chị, em thật sự rất vui, chị không biết, mấy năm nay anh ấy quá khổ, rất nhiều lần em đi tìm anh ấy, thì thấy anh ấy ôm ảnh của chị một mình lặng lẽ, cũng không nói lời nào, cũng không hút thuốc, chỉ một mình yên lặng ngồi ở chỗ đó.”
“Giữ mãi một tư thế, vừa ngồi là ngồi cả buổi chiều hoặc ngồi cả đêm.”
“Khoảng thời gian đó, thật ra em đặc biệt sợ, sợ anh ấy sẽ trầm cảm!”
Tuy rằng những chuyện này đều đã qua, nhưng nghe Lâm Tư Vũ nói đến những chuyện này, Nam Khuê vẫn cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Cô không biết mình rời đi lại mang đến thương tổn nặng nề như vậy cho Kiến Thành.
Nếu như không có hiểu lầm lúc trước, nếu như Niệm Khanh không có sinh bệnh, thì bất kể như thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
“Năm năm nay, chị ở nước ngoài cũng ngày đêm nghĩ đến anh ấy, chính là bởi vì đã từng mất đi, cho nên bọn chị càng thêm quý trọng lẫn nhau.”
“Thật tốt, chị dâu, chị và anh ấy cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, em chúc hai người đầu bạc giang lông, vĩnh viễn kết đồng tâm.”
Dứt lời, Lâm Tư Vũ lại ngửa đầu uống hết.
Chẳng bao lâu, cô ấy rót ly thứ ba.
Tiếp tục nâng ly: “Chị dâu, ly này, em chúc mừng chị có được một đôi song sinh đáng yêu như Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mục, đây thật sự là may mắn mà người khác cầu cũng không cầu được.”
Lâm Tư Vũ lại muốn uống một hơi cạn sạch, Nam Khuê đứng dậy, giành lấy ly của cô ấy.
“Tửu lượng của em cũng không tốt, uống rượu vui thôi, uống nhiều sẽ say.”
Nói xong, Nam Khuê cầm ly rượu của cô ấy đặt sang một bên.
Lâm Tư Vũ lại cúi đầu, nửa ngày không nói gì.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã dàn dụa đầy nước mắt, giọng nói ra khỏi miệng cũng cực kỳ buồn bã.
“Chính là phải say, say mới tốt.”
“Say thì em sẽ không khó chịu như vậy.”
Biết cô ấy có rất nhiều chuyện muốn nói, Nam Khuê lập tức ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đồng thời nắm lấy tay cô ấy.
“Nếu em tin chị, có gì cứ nói với chị?”