Chương 1627
Ghen tuông?
Tức giận.
Rõ ràng lúc này người nên ở bên cạnh cô phải là anh, nhưng từ đầu đến cuối lại là một người đàn ông không liên quan thay thế.
Nam Khuê đưa tay đẩy quần áo trên giá, cũng đúng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành.
Cô nhìn thấy anh.
Nhưng anh lại không thấy cô.
Nam Khuê nhẹ nhàng bỏ quần áo trong tay xuống, tiếp tục chọn quần áo cho em bé.
“Trần Tranh, anh thấy cái bình sữa này có được không?”
“Trần Tranh, anh thấy xe của em bé thì màu đỏ đẹp hay vàng đẹp hơn?”
“Trần Tranh, bộ quần áo dâu tây đó thật đẹp, anh lấy giúp tôi đi.”
Sau đó Lục Kiến Thành đi theo với khoảng cách không xa phía sau Nam Khuê luôn có thể nghe được những câu hỏi liên tiếp của cô.
Mà Trần Tranh cũng đặc biệt kiên nhẫn.
Đi dạo khoảng một tiếng, Nam Khuê đi từ cửa hàng đồ trẻ em ra ngoài.
Lục Kiến Thành không nhịn được nữa mà đi đến trước mặt cô.
“Đã kiểm tra thai xong, cũng đã đi chọn quần áo cho em bé rồi, em có đói không, trên tầng năm có nhà hàng em thích ăn nhất, anh đưa em đi ăn cơm, được không?”
Anh hỏi xong thì căng thẳng đợi câu trả lời của Nam Khuê.
“Ừm!”
Nam Khuê gật nhẹ đầu, đi về phía trước.
Đến nhà hàng, Lục Kiến Thành cố ý chọn vị trí gần cửa sổ.
Gió nhẹ nhàng thổi, vị trí cũng rất đẹp, có thể nhìn cảnh đẹp bên ngoài không sót chút nào.
Lục Kiến Thành nhanh chóng gọi đồ ăn.
Tất cả đều là món Nam Khuê thích ăn.
Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, chưa đến mười phút đã có đủ món.
“Mang hết đồ ăn lên rồi sao?”
Nhưng đúng lúc này Nam Khuê đột nhiên hỏi một câu.
“Ừm, đều lên rồi.”
Nam Khuê để đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khó có thể giấu được sự cô đơn.
Trần Tranh chủ động nói: “Thiếu gia, đây đúng là những món thiếu phu nhân thích ăn, nhưng đường trong máu và huyết áp của cô ấy hơi cao, bác sĩ nói cô ấy phải ăn thanh đạm, hơn nữa còn phải khống chế lượng đường nạp vào.”
“Nên ăn cơm cũng phải khống chế, những thứ như bánh gato nhất định không thể ăn.”
Tay đang gắp thức ăn cho Nam Khuê của Lục Kiến Thành dừng lại giữa chừng.
Anh nhanh chóng bỏ đũa xuống nói: “Bây giờ anh sẽ nói phòng bếp chuẩn bị mấy món em có thể ăn.”
Nam Khuê nhìn Trần Tranh: “Để Trần Tranh đi đi, anh ấy biết khẩu vị gần đây của em.”
Nét mặt Lục Kiến Thành trở nên cứng ngắc.