CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 693

Lục Kiến Thành lập tức đặt Nam Khuê nằm dưới đất, đồng thời dùng sức ép nước trong lồng ngực cô ra.

Một lần, hai lần, ba lần…

Nhưng mặc kệ anh có ép như thế nào Nam Khuê vẫn nằm trên mạt đất không có chút phản ứng nào.

Cô cứ như vậy yên tĩnh nằm ở đó giống như ngủ thiếp đi vậy.

“Khuê Khuê…”

“Khuê Khuê, anh đã nói rồi, anh không cho phép em ngủ, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.”

“Khuê Khuê, không được ngủ.”

Lục Kiến Thành điên cuồng gọi lớn, vừa gọi vừa sơ cứu.

Nhưng cô cũng không có bất kì phản ứng nào.

Hai mắt Lục Kiến Thành đỏ bừng, anh như bị điên vậy, điên cuồng sơ cứu.

“Bác sĩ, bác sĩ ở đâu, sao bây giờ còn chưa đến?” Anh gào to với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cũng bị dọa cho run rẩy, vốn dĩ ở đây có bác sĩ, nhưng vì lần trước tổng giám đốc Lục sinh bệnh nổi giận đuổi bác sĩ đi, cho nên ban nãy cậu ấy mới cho người đi mời bác sĩ.

Chắc chắn cần thời gian, không thể lập tức bay đến được.

Nhưng bây giờ trạng thái của tổng giám đốc Lục đã như phát điên vậy, cậu ấy tuyệt đối không thể trả lời như vậy được.

Lâm Tiêu lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: “Bác sĩ đang trên đường đến.”

Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn cậu ấy, ánh mắt sắc như dao.

Anh siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.

Nghĩ đến đây anh lập tức cúi người, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Nam Khuê.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Nam Khuê vẫn nằm yên ở đó, sắc mặt cô trắng xanh, hơn nữa tình trạng ngày càng tồi tệ hơn.

“Khuê Khuê, đừng ngủ, anh cầu xin em, em đừng ngủ mà.”

“Em mau tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại thì em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được.”

Người đàn ông ngày thường cứng rắn mạnh mẽ đến đâu thì lúc này cũng bỏ xuống hết sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của mình, để lộ ra sự mềm mại và sợ hãi của mình.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, khi thấy Cố Thời Xuyên cậu ấy như thấy cứu tinh vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy đến kéo anh ấy đến.

Cố Thời Xuyên?

Sao anh ấy lại đến đây?

Phương Thanh Liên nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy u ám.

Nam Khuê thật may mắn, thời khắc sống còn như thế này còn gặp được ông phật lớn là Cố Thời Xuyên, ai mà không biết anh ấy có biệt danh là “thần y”, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, chỉ cần là bệnh nhân anh ấy nhận thì không có người mất mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc