Chương 1116
Tuy bây giờ Lục Kiến Thành vẫn còn trên bờ vực nguy hiểm, nhưng điều này đối với Nam Khuê đã là một tin tốt rồi.
“Tiễn Nam, tôi muốn đi thăm anh ấy, anh có thể đưa tôi đi được không?” Nam Khuê nhìn về phía Chu Tiễn Nam khẩu cầu nói.
Chu Tiễn Nam gật đầu.
“Nhưng bây giờ cậu ấy đang ở trong phòng điều trị đặc biệt, nhà họ Lục đã sắp xếp cho cậu ấy phòng bệnh tốt nhất, chỉ có bác sĩ và y tá mặc quần áo vô trùng mới có thể vào trong, cả người nhà cũng không được vào thăm nom.”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ không vào bên trong, tôi chỉ cần đứng ngoài cửa kính nhìn anh ấy một lát là đủ rồi.” Nam Khuê thề thốt.
“Được, vậy tôi sẽ đưa em đi.”
“Ừm, cảm ơn anh, Tiễn Nam.”
Dưới sự dẫn đường của Chu Tiễn Nam, Nam Khuê rất nhanh đã đi đến bên ngoài phòng bệnh đặc biệt.
Điều trùng hợp là lúc cô đến, Lục Minh Bác cũng vừa mới đưa Vân Thư và Lâm Tư Vũ về nhà.
Thức trắng mấy giờ liền, cơ thể của Vân Thư đã vô cùng mệt mỏi, tình trạng rất không khả quan, cần phải nghỉ ngơi gấp.
Vốn dĩ, dù có thế nào bà cũng không hề muốn rời khỏi con trai mình , cho dù không được vào bên trong, bà cũng muốn ở bên ngoài nhìn anh, bà muốn luôn luôn túc trực bên cạnh con trai.
Nhưng Lâm Tư Vũ và Lục Minh Bác vẫn luôn khuyên bà, bác sĩ và y tá cũng đều đến khuyên giải.
Họ nói Lục Kiến Thành ở trong phòng điều trị đặc biệt đã có các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp chăm sóc rồi, họ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh.
Cho dù bà có ở đây thì cũng không có tác dụng gì.
Không bằng cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc cho bản thân thật tốt, đợi đến lúc Lục Kiến Thành được chuyển đến phòng bệnh thường rồi bà mới có đủ tinh thần và thể lực để chăm sóc tốt cho con trai mình được.
Những lời này quả thực đã đánh trúng vào tim của Vân Thư.
Thế nên bà mới đồng ý quay về nhà nghỉ ngơi.
Do đó, lúc Nam Khuê đến đã có thể tránh né những người kia một cách hoàn hảo.
Cách một tấm kính dày, Nam Khuê nghiêm túc nhìn vào Lục Kiến Thành đang nằm trên giường bệnh kia.
Trên người anh được đắp một chiếc chăn, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt.
Nhưng cho dù chỉ có mỗi khuôn mặt, thậm chí còn cách nhau một khoảng cách xa như vậy, Nam Khuê vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra anh ngay.
“Kiến Thành, anh sao rồi? Lúc trúng đạn có phải rất đau không?”
“Lúc này, có phải anh đang rất khó chịu không?”
“Kiến Thành, xin lỗi anh, em không nên lừa anh, em không sao cả, các con cũng không sao cả, bọn em đều rất khỏe. Anh có biết không? Em đã sinh cho anh hai đứa bé vô cùng đáng yêu đấy, chúng rất giống anh, vô cùng đáng yêu.”
“Thế nên, anh nhất định phải cố gắng lên, đợi đến khi anh an toàn rồi, anh tỉnh lại rồi thì có thể nhìn thấy em và con rồi.”