Chương 1522
Sau đó, Trần Tranh nhanh chóng ra ngoài.
Vì lo lắng cho Nam Khuê nên anh ta đã nhờ người giúp việc canh chừng và chăm sóc cho cô.
Cố Mạc Hàn vẫn đứng ở trong sân, anh vẫn chưa chịu rời đi.
Trần Tranh cũng mặc kệ anh, cứ để anh đứng mãi ở đó.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, người giúp việc xuống dưới lầu gọi Trần Tranh: “Tình trạng của thiếu phu nhân vẫn khá nghiêm trọng, cậu mau đến xem một chút đi.”
Trần Tranh lại nhanh chóng chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ, Nam Khuê đã nằm vật trên giường.
Cô nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, cả người cũng run rẩy không ngừng.
“Hôm nay trời nóng thế kia, sao lại đắp nhiều chăn cho thiếu phu nhân vậy chứ?”
Trần Tranh nhìn hai chiếc chăn trên người Nam Khuê rồi bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía người giúp việc.
Người giúp việc cảm thấy oan uổng liền lập tức giải thích: “Là thiếu phu nhân cứ nói lạnh lắm không ngừng, tôi không biết phải làm thế nào nên chỉ đành lấy chăn đắp cho cô ấy.”
“Trời nắng nóng như vậy, cho dù không có bệnh cũng bị dì làm cho đổ bệnh thôi. Dì mau tháo chăn bông ra khỏi người cô ấy đi.”
Naam Khuê mở mắt ra, đôi mắt cô ẩm ướt trông rất đáng thương: “Trần Tranh, anh đừng cởi bỏ chăn.”
“Tôi…tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, đột nhiên trong người cảm thấy rất lạnh.”
Ngay khi nói xong, Nam Khuê liền hắt hơi liên tiếp mấy cái.
“Thiếu phu nhân, có phải cô bị sốt rồi không? Cứ thế này cô không thể chịu nỗi đâu. Cô mau uống thuốc đi, hay là tôi đưa cô đi tìm bác sĩ nhé.” Trần Tranh lo lắng nói.
“Tôi chịu đựng được. Bây giờ tôi đang mang thai em bé, không nên uống thuốc thì tốt hơn. Trước đây tôi cũng đã từng bị sốt, chỉ cần chịu đựng một đêm là được.”
Nam Khuê nói bằng giọng run rẩy yếu ớt.
Trần Tranh nhanh chóng lấy nhiệt kế đo cho Nam Khuê.
Sau khi đo xong, anh ta thật sự đã rất sốc khi nhìn thấy số đo.
Cô sốt cao tới 39 độ lận.
Trần Tranh yêu cầu người giúp việc thu dọn đồ đạc nhanh chóng và quyết định đưa Nam Khuê đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng Nam Khuê dường như bất chợt rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Cô nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, nhưng cũng giống như đang tỉnh.
“Kiến Thành, Kiến Thành.”
Trong giấc mơ, cô không ngừng gọi tên của Lục Kiến Thành.
Không biết là lạnh hay nóng, cô ôm chặt lấy mình, từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán.
“Ông xã, em là Khuê Khuê, là Khuê Khuê của anh đây!”
“Ông xã, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Kiến Thành, khi nào anh mới có thể nhớ ra em và cục cưng đây.”
Cô thì thì thào, cả người tràn đầy nỗi bất an và hỗn loạn.