CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1121

Một khi đã khóc, thì luôn muốn Nam Khuê bế và hát ngân nga nhẹ nhàng, vừa dỗ dành vừa hát, mới chịu ngủ tiếp.

Nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn ngoan hơn nhiều.

Chỉ cần chúng ngủ, Nam Khuê có thể đặt xuống giường một cách thoải mái.

Không cần phải lúc nào cũng bế trên tay, cũng không phải là vừa đặt lên giường đã tỉnh dậy ngay.

Vì vậy, về phần hai đứa trẻ, trong lòng Nam Khuê thực sự được an ủi.

Bất kể thế nào thì hai bảo bối đều là thiên thần bé nhỏ mà ông trời ban cho cô.

Mấy ngày nay, Lục Kiến Thành vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Nam Khuê cũng đang ở cữ tại nhà.

Nhưng mỗi ngày cô đều hỏi Chu Tiễn Nam tình hình của Lục Kiến Thành.

Nhưng câu trả lời cô nhận được luôn là: “Vẫn đang hôn mê, chưa qua khỏi cơn nguy kịch.”

Cứ chờ đợi như vậy, cũng tròn một tuần rồi.

Mặc dù biết Lục Kiến Thành vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, có sự chăm sóc chuyên nghiệp của các bác sĩ và y tá, cô dù có tới cũng chưa chắc đã giúp đỡ được gì.

Nhưng cô vẫn muốn đi xem.

Cho dù không thể đến gần anh, chỉ cần đứng từ xa nhìn một chút thôi, trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm hơn.

Buổi tối, Chu Tiễn Nam tới.

Nam Khuê đã thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị nói với anh ấy chuyện đi tới bệnh viện.

Kết quả là Chu Tiễn Nam đã nói trước một bước: “Khuê Khuê, chúc mừng em!”

Có thể nhận ra, lúc nói câu này, trên mặt Chu Tiễn Nam khẽ nở một nụ cười, vẻ mặt nhẹ nhõm thư thái chưa từng có.

“Lục Kiến Thành tỉnh rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, bác sĩ nói, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nếu hồi phục tốt rất nhanh sẽ có thể xuất viện.”

“Thật tốt quá, vậy là tôi có thể đưa em và hai đứa bé bình an giao cho cậu ấy đúng như ý nguyện rồi.”

Khi Nam Khuê nghe thấy những lời này, mắt cô đã rưng rưng xúc động.

Cô chớp chớp mắt, một lúc sau cô mới gật đầu: “Cảm ơn anh, Tiễn Nam, cảm ơn anh đã báo cho tôi tin tốt này.”

Mặc dù không nỡ, biết người phụ nữ mình yêu sắp sửa mãi mãi rời xa mình.

Nhưng nhìn thấy nụ cười xúc động và hạnh phúc trên khuôn mặt của cô.

 

Lúc này, Chu Tiễn Nam vẫn cảm thấy rất vui mừng, thanh thản.

Chị gái anh nói rất đúng, sự đồng hành và bảo vệ có được bằng cách che giấu sự và lừa dối, sẽ không bao giờ là tình yêu.

Thay vì muốn một tình yêu mà luôn phải lo lắng sợ hãi, suy tính thiệt hơn, không bằng một tình bạn chân thành, tin tưởng lẫn nhau.

Nhiều khi tình bạn tốt cũng là cả một đời.

Chu Tiễn Nam đưa tay ra, lòng bàn tay rộng lớn của anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Nam Khuê: “Tôi biết em không thể chờ được nữa, mau đi thay quần áo đi, tôi đưa em đến bệnh viện gặp cậu ấy.”

Nam Khuê vừa định nói “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc