Chương 1187
Thấy ba cha con ở chung vui vẻ hòa thuận, trong lòng Nam Khuê cũng cảm thấy vui vẻ.
Cơm nước xong, hai đứa nhỏ lại kéo Lục Kiến Thành tiếp tục chơi trò chơi.
Nam Khuê rửa chén trong nhà bếp.
Dọn dẹp được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị xiết chặt, mùi hương quen thuộc của Lục Kiến Thành đã truyền đến, nhẹ nhàng len vào chóp mũi.
“Không phải đang chơi với bọn nhỏ sao, sao lại vụng trộm đến chỗ em?” Nam Khuê hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại.
“Đương nhiên là nhớ em, muốn đến ở với em.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng phun vào bên tai Nam Khuê.
Hơn nữa khí ấm gợi cảm như có như không, khiến cho vành tai trắng nõn của cô trong nháy mắt nhiễm một tầng hồng, trở nên phấn trắng nõn nà, cực kỳ đẹp mắt.
“Dọn dẹp xong chưa, có muốn anh giúp em không?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Không cần, cũng dọn gần xong rồi, chỉ còn lại mấy cái chén trong bồn thôi, em bơm nước sạch xả thêm hai lần là được rồi.”
“Thế anh ở đây với em.”
Dứt lời, ngón tay thon dài của anh trực tiếp xuyên qua eo Nam Khuê, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô, hai người cùng nhau cầm chén, để nước tự do chảy qua tay.
Cứ như vậy, cùng nhau rửa sạch hết các chén.
Nhưng bầu không khí, cũng nóng lên, dần dần tăng lên đến bốc lửa.
“Kiến Thành…” Nam Khuê khẽ đẩy anh một cái: “Anh buông ra một chút, hơi nóng, để em buộc tóc.”
Rất nhanh, Nam Khuê thuần thục buộc tóc lên.
Vén tóc lên, cần cổ thiên nga trắng nõn duyên dáng của cô lập tức hiện ra trước mắt Lục Kiến Thành.
Ánh mắt anh sâu lắng, càng ôm chặt Nam Khuê một chút, sau đó cúi đầu, trực tiếp hôn lên.
Cảm nhận được sự ấm áp và tê dại trên cổ, Nam Khuê vừa bất ngờ vừa kinh hãi.
Nhất là khi nghĩ hai đứa trẻ vẫn còn ở bên ngoài, ngay lập tức cô thì thầm: “Không được, bọn nhỏ vẫn còn ở ngoài.”
“Yên tâm đi, anh đã để lại một câu đố, trong chốc lát bọn chúng chưa giải được đâu.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành vịn vào cơ thể mềm mại Nam Khuê, hôn lên.
Nụ hôn của anh nóng bỏng cứ như vậy tấn công mạnh mẽ.
Nam Khuê căn bản không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi hoàn toàn vào tay giặc.
Cả người, dường như mềm nhũn như bãi nước.
May mà Kiến Thành ôm thân thể cô, để cho cô tựa vào, nếu không cô thật sự hoài nghi mình đã không đứng vững được.
Nhất là khi đ ộng tình, hai tròng mắt Nam Khuê đều trở nên mê đắm.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một đợt tiếng gõ cửa.
Tiếp theo, giọng nói hưng phấn của Tiểu Tư Mục truyền đến: “Ba, ba mau ra ngoài xem, con giải được rồi, ba mau xem con làm có đúng hay không?”
Nam Khuê lập tức bị giọng nói này đánh thức, đồng thời đưa tay đẩy Lục Kiến Thành ra, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Tại anh hết, không phải anh nói trong chốc lát bọn nhỏ không giải được sao?”