Chương 558
“Cho dù là vậy, hai người cũng cùng chung sống dưới một mái nhà lâu như vậy. Mấy năm nay chi tiêu của ông, ăn uống vui vẻ của ông, đều không phải do mẹ tôi bỏ ra, bản thân bà ấy cũng không nỡ dùng, tất cả đều đưa cho ông.”
“Bà ta không phải tự nguyện, nhưng buộc phải đưa cho tao vì sợ tao nói ra thân phận con riêng của mày.”
Nói xong, Đỗ Quốc Khôn tiến lên, nắm chặt cằm Nam Khuê.
“Nam Khuê, mẹ mày cũng không phải thứ tốt cao thượng gì, mày cho rằng bà ta tốt như vậy sao? Tất cả là để bảo vệ mày.”
“Cuối cùng tao nói lại một lần nữa, ngày mai không đưa được một trăm vạn, tao sẽ phơi bày những chuyện phong lưu của mẹ mày và thân phận của mày.”
Nói xong, Đỗ Quốc Khôn rời đi mà không quay đầu lại.
“Đỗ Quốc Khôn…”
“Ông là tên khốn kiếp.”
“Ông không có lương tâm.”
Nam Khuê nhìn bóng lưng ông ta, vừa đau lòng vừa tức giận chửi lớn.
Một trăm vạn?
Cô làm sao có một trăm vạn, có đem cô bán đi, cũng không gom tới một trăm vạn.
Nhưng ở chỗ mẹ, dù thế nào cô cũng sẽ không để Đỗ Quốc Khôn làm hỏng danh tiếng của mẹ.
Rốt cuộc cha cô là ai?
Nhưng mẹ là người mẹ tốt nhất trong trái tim cô.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ sau khi rời thế giới này mà còn phải chịu một chút ấm ức nào.
Tuy nhiên, cô không có nhiều tiền.
Cô phải làm gì đây?
Nam Khuê ôm lấy mình, rốt cuộc nhịn không được nữa, tùy ý để nước mắt chảy xuống.
Lúc tan tầm, Nam Khuê nhìn số dư trong thẻ, cô mượn xung quanh, cũng chỉ vay được hơn hai mươi vạn, cách một trăm vạn còn một trời một vực.
Bây giờ, cô chỉ có thể mượn hai người.
Niệm Niệm và Lục Kiến Thành.
Niệm Niệm thì hôm qua tới công ty, nói là chuẩn bị cho bộ phim mới, phải tập múa một tháng, trong thời gian đó hoàn toàn bị quản lý khép kín, không được mang theo công cụ liên lạc gì, chứ đừng nói đến điện thoại di động.
Cho nên, nhất định cô sẽ không liên lạc được với Niệm Niệm.
Về phần Lục Kiến Thành.
Nam Khuê ngửa đầu, thở dài một hơi, bọn họ vừa mới ở cùng một chỗ, cô mở miệng đòi anh một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng cô cũng băn khoăn.
Hơn nữa, còn đòi tiền vì Đỗ Quốc Khôn.
Thật ra, trước khi bọn họ kết hôn, Lục Kiến Thành đã nói với cô một câu: “Nam Khuê, người cha cờ bạc kia của em, nợ nần không rõ ràng, sau này em đừng hy vọng lấy một xu nào của anh cho ông ta.”