Chương 1725
Chỉ có tiếng kêu vui vẻ của Tiểu Tinh Thần, bàn chân nhỏ của cô bé cũng không ngừng vung vẩy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào tay Vân Thư.
Một phút, hai phút…
Ngay lúc Tiểu Tinh Thần đột nhiên cất cao giọng oa một cái, ngón tay Vân Thư cử động.
Lục Minh Bác kích động nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Cha…Cha không nhìn nhầm chú, tay mẹ con vừa động đậy.”
Đây là lần đầu tiên kể từ lần trước ngón tay Vân Thư có phản ứng.
“Không nhìn nhầm, tay mẹ đúng là vừa động đậy.” Lục Kiến Thành và Nam Khuê trăm miệng một lời.
Vừa dứt lời, ngón tay Vân Thư lại chuyển động một lần nữa.
Sau đó biên độ cũng càng lúc càng rộng.
Tần suất cũng càng lúc càng nhanh.
Lục Minh Bác khẩn trương nhìn chằm chằm, sợ mình bị hoa mắt.
Đồng thời ông nắm chặt tay Lục Kiến Thành: “Nhanh, mau đi gọi bác sĩ đến.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng chạy đi như làn khói.
Tư Mặc và Niệm Khanh cũng kích động hỏi: “Mẹ, bà nội sắp tỉnh lại sao?”
“Đúng, mẹ tin lần này chắc chắn là như vậy.” Nam Khuê trả lời chắc chắn.
Nghe được câu trả lời, hai đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, đứng bên giường bệnh nói: “Bà nội, mẹ con sinh một em gái, em gái vô cùng đáng yêu, bà mau tỉnh lại đi, chờ bà thấy em gái cũng sẽ rất thích em ấy.”
“Bà nội, chúng con rất nhớ bà, bà cố lên, bà tỉnh lại đi được không?”
Lục Minh Bác cũng kích động đến mức rơi nước mắt: “Thư Nhi, ngủ lâu như vậy, bà cũng nên tỉnh lại rồi.”
“Nếu bà không tỉnh, sau này khi thấy tôi tóc bạc trắng có lẽ sẽ không nhận ra tôi nữa.”
Lúc này Lục Kiến Thành đưa bác sĩ đến.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng khó nén khỏi sự kích động: “Thật thần kì, người nhà cố gắng thêm chút nữa, bà ấy đang có dấu hiệu tỉnh lại rồi.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều cảm thấy như được cổ vũ, cũng tràn đầy lòng tin.
Sau khi đưa ba đứa trẻ về, Nam Khuê, Lục Kiến Thành và Lục Minh Bác luôn trông coi ở bệnh viện.
Tất cả mọi người đều chờ kì tích xảy ra.
Nhưng đợi đến mười hai giờ đêm, từ sau khi ngón tay Vân Thư cử động mấy lần trước đó thì không còn phản ứng nào nữa.
Dù vậy nhưng mọi người vẫn vô cùng mong chờ.
Trước nửa đêm, Nam Khuê đã ngủ một giấc.
Lục Minh Bác và Lục Kiến Thành thì một tấc cũng không rời, mắt cũng không chịu được mà đỏ lên.
Nam Khuê rót cho họ mỗi người một chén nước: “Cha, Kiến Thành, hai người đi ngủ trước đi, để con trông một lúc cũng được.”
Hai người đồng thời lắc đầu.
“Tình hình hiện tại của hai người không tốt, nếu mẹ tỉnh dậy thấy dáng vẻ này của hai người thì nhất định sẽ rất đau lòng.”