CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1560

“Xin lỗi Khuê Khuê, về đứa bé, anh thật sự không thể nhẫn tâm và tàn nhẫn.”

“Điểm này, anh cần tôn trọng suy nghĩ của Hiểu Tinh, nếu cô ấy muốn bỏ, anh sẽ đồng ý. Nếu cô ấy cứ khăng khăng giữ, anh sẽ tìm một người nào đó để chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy sinh con, và anh sẽ chịu trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ từ bỏ quyền nuôi con và thăm con mà chỉ giúp đỡ về tài chính.”

“Khuê Khuê, anh biết điều này sẽ làm cho em khó có thể chấp nhận, em thì sao? Vẫn có thể chấp nhận anh mang theo khuyết điểm và không còn hoàn hảo không?”

Nam Khuê nhìn anh.

Trong một lúc, cô không biết làm thế nào để trả lời.

Là một người mẹ, cô hiểu mọi sinh mạnh nhỏ bé nào cũng vô tội hết.

Nhưng làm vợ, cô lại tuyệt đối không có cách nào cho phép người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình.

Cô không thể tàn nhẫn bảo một người phụ nữ bỏ đi sinh mệnh nhỏ của mình; Nhưng cũng không có cách nào rộng lượng nói mình không quan tâm.

Tất nhiên là cô quan tâm.

Không chỉ quan tâm, mà còn cực kỳ quan tâm.

Nhưng bảo bối đã có rồi, bóp chết tàn nhẫn cỡ nào?

Hơn nữa, đây là sai lầm của anh trong lúc mất trí nhớ, cô có nên tha thứ không?

Sau một lúc lâu, dường như dài cả một thế kỷ, Nam Khuê mới thở dài một hơi.

Sau đó đưa tay vòng quanh eo Cố Mạc Hàn: “Em thật sự không có cách nào tha thứ cho anh, nhưng nếu anh đã yêu em, lựa chọn sau này ở bên em, em sẵn sàng lựa chọn bỏ qua chuyện này.”

“Sau này, chúng ta không ai nhắc tới nữa, được không?”

Cố Mạc Hàn kích động ôm chặt Nam Khuê.

Nếu hai người mặt đối mặt, thì Nam Khuê có thể nhìn thấy hốc mắt đẫm nước mắt của anh.

“Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn đã hiểu cho anh.”

“Kiếp này, anh nhất định không phụ lòng em.”

Anh ôm vô, không chỉ có giọng nói run rẩy, mà ngay cả cơ thể cũng run rẩy.

Bởi vì cảm động, cũng bởi vì kích động.

Lúc này, anh biết rằng mình đã không yêu sai.

Tiếp theo, hai người suy nghĩ về cách xuống núi.

Vốn định bảo Trần Tranh phái người lên tiếp ứng, Nam Khuê đã mở miệng trước: “Điện thoại của chúng ta chắc là đều không có tín hiệu, không liên lạc được.”

Nếu không lúc cô lạc đường đã gọi cho Trần Tranh rồi.

“Không sao, anh dẫn em đi xuống, nhưng đường có chút gập ghềnh, hơi xa, có thể kiên trì được không?”

Nhìn anh, Nam Khuê an tâm gật đầu.

“Chỉ cần anh ở đây, em không sợ.”

“Được, vậy chúng ta xuất phát.”

Lúc xuống núi, Cố Mạc Hàn một tay nắm chặt tay Nam Khuê, một tay dọn dẹp cây cối hai bên, để Nam Khuê có thể thuận lợi đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc