Chương 325
“Vốn muốn ở lại chăm sóc em thêm hai ngày nhưng tôi lại vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp phải đi chấp hành, chắc là không ở lại được nữa, xin lỗi em.”
Chu Tiễn Nam cũng không muốn rời đi, nhưng vì là cảnh sát nhân dân nên phải thi hành nhiệm vụ và tuân theo mệnh lệnh, dù lý do là gì cũng không được làm trái, sứ mệnh cả đời của anh ấy là trung thành với nhiệm vụ của mình.
“Không sao đâu, tôi cũng đã khỏe hơn rồi, sắp đi lại được rồi.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, đợi tôi khỏe lại sẽ mời anh đi uống cà phê.”
“Được.”
Lúc Chu Tiễn Nam xoay người đi, Nam Khuê đột nhiên gọi anh: “Tiễn Nam.”
“Sao thế?”
Nam Khuê lấy một viên kẹo trên bàn, đặt vào lòng bàn tay anh ấy: “Mong anh bình an trở về!”
“Được rồi, tôi nhất định sẽ bình an trở về.”
Mỗi lần Chu Tiễn Nam ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đều đảm bảo với mẹ và chị như vậy, nhưng mà bây giờ đây, anh còn có thêm một người khác để đảm bảo, cũng thêm một người mà anh muốn bảo vệ.
Chu Tiễn Nam đi ra ngoài không bao lâu, Lục Kiến Thành liền đuổi theo: “Anh Chu xin dừng bước.”
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Chu Tiễn Nam cũng dừng lại, đúng lúc, anh ấy cũng có lời muốn nói với anh.
“Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, vợ tôi bị tai nạn xe hơi, là nhờ có anh Chu đây ra tay giúp đỡ, cảm ơn anh.” Lục Kiến Thành chân thành nói.
Nhưng Chu Tiễn Nam nghe xong lại không vui: “Anh Lục còn biết Nam Khuê là vợ mình sao, là một người đàn ông, bảo vệ vợ mình không phải là điều cơ bản nhất sao? Nhưng anh Lục đây, ngay lúc vợ mình đang nguy hiểm mà lại đi cứu hồng nhan tri kỷ của mình thì tôi cũng không hiểu được.”
“Tuy không tiếp xúc nhiều với Nam Khuê, nhưng tôi có thể thấy cô ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé yếu mềm, anh Lục đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, không biết anh có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không. Anh có biết vụ tai nạn này đã gây ra cho cô ấy biết bao tổn thương không? không những tổn thương bên ngoài cơ thể, mà còn tổn thương đến cả tâm lý, còn có…” Đứa con trong bụng cô ấy.
Mấy chữ cuối cùng, suýt chút Chu Tiễn Nam đã buột miệng thốt ra.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Kiến Thành, chắc hẳn là anh không biết chuyện Nam Khuê mang thai, càng không biết là Nam Khuê đã mất đi đứa bé.
Nếu Nam Khuê đã không nói cho anh biết thì chắc hẳn có lí do của riêng cô.
Vậy thì anh cũng sẽ lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô, sẽ không nhiều lời.
Trong phòng bệnh, Lục Kiến Thành vừa rời đi thì Phương Thanh Liên đã bước vào.
“Đi ra ngoài.” Lúc nhìn thấy cô ta, Nam Khuê không nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Phương Thanh Liên bây giờ giống như một con ruồi đáng ghét, nhìn thấy cô ta làm cô chán ghét.
“Tức giận như thế làm gì! Nghe nói cô vừa bị tai nạn, giờ đang nghỉ ngơi, không nên tức giận!” Phương Thanh Liên vui vẻ cười nói.
“Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài, cút khỏi đây ngay lập tức.”
Nam Khuê vô cùng kích động, bởi vì hét quá to nên vết khâu trên bụng nhanh chóng nứt ra, chiếc bụng nhỏ truyền đến một trận đau đớn liên hồi.
“Tôi biết cô đang kích động, cũng biết hiện giờ cô đang rất buồn, nhưng Nam Khuê, bây giờ không phải lúc để cô tức giận đâu, không cẩn thận xuất huyết thêm lần nữa là không ổn đâu.”