CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 337

“Lục Kiến Thành, từ nay về sau chúng ta chia hai đường, tự mình sống cuộc sống của mình.”

Lời nói này tàn nhẫn đến thế nào chứ?

Trước kia đây là ác mộng mà cô sợ nhất, cô sợ một ngày tỉnh lại anh sẽ nhắc đến chuyện ly hôn, sợ họ sẽ trở thành hai người xa lạ nhất trên thế giới, sẽ không còn gặp nhau nữa.

Nhưng con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Giống như giây phút này, người muốn cắt đứt mọi thứ, chặt đứt sợi tơ duyên này là cô chứ không phải anh.

Trước kia còn cảm thấy trời cũng sụp xuống, nhưng không ngờ giờ phút này cô cũng có thể bình thản mà nói ra.

“Nam Khuê, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn.” Lục Kiến Thành tức giận nhìn cô.

“Nhưng rất nhanh sẽ là vậy, không phải sao?”

“Nằm mơ.”

Sau khi nói hai chữ này, Lục Kiến Thành đột nhiên đi về phía Nam Khuê, sau đó bế cô lên.

Đột nhiên bị bế lên, Nam Khuê vừa sợ vừa bất ngờ, cô vừa nâng tay vỗ Lục Kiến Thành vừa nói to: “Này, Lục Kiến Thành, anh muốn làm gì? Anh thả tôi xuống.”

“Về nhà.”

Một chân Lục Kiến Thành đạp cửa phòng khách sạn, sau đó bế Nam Khuê xuống cửa chính.

“Lục Kiến Thành, anh thả tôi xuống, tôi không về.”

“Thả tôi ra.”

Nhưng dù Nam Khuê có giãy dụa phản kháng như thế nào, Lục Kiến Thành cũng không để ý.

Cuối cùng cô bị Lục Kiến Thành cưỡng chế nhét vào trong xe.

Trên xe, Lục Kiến Thành trực tiếp khóa hết cửa xe và cửa sổ lại, Nam Khuê bị anh nhốt ở trong xe, không thể xuống được.

Đến nhà, Lục Kiến Thành dừng xe, Nam Khuê nhân cơ hội muốn trốn đi, nhưng cô đã sai rồi, Lục Kiến Thành vừa xuống xe đã bế cô lên, trực tiếp đi vào trong nhà.

“Lục Kiến Thành, anh điên rồi, thả tôi ra.”

“Anh biết anh đang làm gì không? Đây gọi là bắt cóc, tôi có thể kiện anh.”

Lục Kiến Thành không nói gì, vẫn tiếp tục bế cô đi về phía trước.

Mãi cho khi đến phòng, anh trực tiếp đặt Nam Khuê lên giường lớn.

Vừa chạm xuống giường Nam Khuê đã lập tức muốn đứng lên, nhưng Lục Kiến Thành lại nhanh chóng áp lên, trực tiếp giữ lấy hai tay của cô, ép cô xuống giường.

Hơi thở nóng bỏng mang theo lửa giận của anh bao lấy cô: “Nam Khuê, anh sẽ không đồng ý, em là vợ anh, nhất định phải ở trong nhà chúng ta.”

Nam Khuê có thể cảm nhận được sự tức giận của anh một cách rõ ràng.

Nhưng tại sao anh phải tức giận chứ?

Đây không phải là cảnh mà anh vẫn luôn mơ ước sao?

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn.” Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc