Chương 1521
Trần Tranh mở cửa nhìn thấy anh cũng không kinh ngạc lắm, chỉ lạnh lùng nói: “Thiếu phu nhân không muốn nhìn thấy anh, mời anh Cố về cho!”
Hai người cùng giằng co hồi lâu, cuối cùng Cố Mạc Hàn chỉ đành miễn cưỡng ra về.
Lúc này, có người lo lắng chạy tới gọi Trần Tranh: “Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi, nhưng tình trạng của cô ấy không được tốt lắm, mau lên xem cô ấy đi.”
Nghe vậy, Cố Mạc Hàn gần như không giữ được bình tĩnh nữa, ngay lập tức định xong vào bên trong.
Nhưng khi bước đến cửa, anh chợt dừng bước.
Anh nhớ ra cơ thể của cô thật sự rất yếu ớt.
Bây giờ đang mang thai còn ngã bệnh thế này, chắc chắn cơ thể sẽ ngày càng suy nhược hơn.
Nếu cô đã không muốn gặp anh, mà anh còn lao vào bất chấp thế này, chẳng những không giúp được cô mà còn khiến bệnh tình của cô càng nặng thêm.
Thế là, Cố Mạc Hàn chỉ có thể nhịn đau đớn trong lòng, dừng bước chân của mình lại.
Khi Trần Tranh bước vào, Nam Khuê đang nhắm mắt dựa vào đầu giường.
Trên tấm ga trải giường màu hồng nhạt, từng bông hoa nở rộ rất đẹp.
Nhưng hoa càng đẹp thì khuôn mặt Nam Khuê lại càng xanh xao và ốm yếu.
Trần Tranh nhìn cô, trong lòng cảm thấy đau khổ và lo lắng không thôi.
Hơn nữa, anh ta cũng không thể làm bất cứ điều gì ngoài sự chăm sóc thông thường của mình.
Đây chính xác là những gì anh ta biết.
Cho nên anh vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng.
Anh ta cất bước, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Khi đến bên giường, sợ quấy rầy đến Nam Khuê, anh ta cất giọng rất nhẹ nhàng, mềm mại như một viên kẹo gòn.
“Thiếu phu nhân!”
Anh ta mở miệng gọi khẽ.
Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê chậm rãi mở mắt nhìn.
Nói là mở mắt, nhưng trên thực tế, chỉ là he hé mở mắt mà thôi.
Cô lên tiếng, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Sao anh lại ở đây?”
“Bọn họ nói sức khỏe của cô lại kém đi rất nhiều, buổi tối cũng không chịu ăn cơm. Tôi rất lo lắng, nên đã đến đây xem cô thế nào.”
“Bọn họ lan truyền tin tức nhanh vậy sao. Thôi, bỏ đi, tôi cũng không trách mọi người, tôi biết mọi người đều quan tâm đến tôi.”
“Thiếu phu nhân, hiện tại cô phải nuôi dưỡng tới hai người, cho nên cô phải ráng ăn nhiều một chút.” Trần Tranh đau lòng thuyết phục cô.
Nam Khuê ngẩng khuôn mặt vô tội của mình lên: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bạc đãi cơ thể của mình đâu.”
“Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt nên không có cảm giác thèm ăn. Khi nào khỏe hơn một chút tôi sẽ ăn mà.”
“Được rồi, vậy khi nào thiếu phu nhân muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ kêu người chuẩn bị đồ ăn nóng phục vụ cho cô.”
“Ừm.”