CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1239

“Lúc anh về không phải anh nói sau này muốn chúng ta cùng đi ngủ sao? Em đến đây để hỏi anh đã xong chưa?” Nam Khuê nói xong, sau đó nhìn trên bàn anh có một xầy tư liệu thật dày.

“Vẫn chưa!”

“Vậy anh làm tiếp đi, em về ngủ với bọn trẻ trước, anh làm xong cũng nên đi ngủ sớm chút, em không làm phiền anh nữa.”

Nói xong, Nam Khuê đứng dậy muốn rời đi.

Lục Kiến Thành lại kéo cô trở lại, đầu cọ vào quần áo của cô: “Vậy thì không được, vợ thơm như vậy, để anh ôm thêm chút đi!”

“Rốt cuộc bây giờ đã hiểu được câu nói kia!”

Nam Khuê nắm lấy mũi anh, nghịch ngợm hỏi: “Nói gì vậy?”

“Quân vương từ nay về sau không chầu triều sớm, thì ra thật sự không trách được những hoàng đế đó, người đẹp ở bên cạnh, thật sự sẽ không có tâm tư lo việc triều chính, cứ ôm em như này, anh cũng không muốn làm việc nữa.”

Nam Khuê cố ý nâng mặt lên, nghiêm túc mở miệng: “Lục tiên sinh, bây giờ anh không chỉ là một người chồng mà còn là một người cha, vừa phải nuôi vợ lại phải nuôi con trai, cho nên, mau mau nghiêm túc làm việc, nếu không sẽ vợ và con trai anh sẽ đói chết!”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành lại đột nhiên ôm cô lên, đi thẳng ra ngoài.

Nam Khuê hoảng sợ, lập tức nói: “Vừa rồi anh đột nhiên ôm em lên dọa chết em rồi, mau thả em xuống!”

“Không được, phải ôm, anh muốn ôm vợ anh.” Lục Kiến Thành ngược trở về.

Đến phòng, Lục Kiến Thành trực tiếp đặt Nam Khuê lên giường.

Sau một phút, cơ thể cao lớn của anh đè x uống, hô hấp đã gần trong gang tấc.

Nam Khuê hạ thấp giọng đẩy anh ra: “Anh kiềm chế một chút, Niệm Khanh và Tư Mục vẫn còn đang ở bên cạnh!”

Lục Kiến Thành nhếch môi, cố ý cười xấu: “Kiềm chế gì chứ? Khuê Khuê, em nghĩ anh sẽ làm gì?”

Biết mình nghĩ sai, Nam Khuê lập tức trở nên xấu hổ.

Đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói cưng chiều nói: “Yên tâm, anh vẫn còn hiểu chừng mực, bọn nhỏ ở đây anh sẽ kiềm chế, chờ chúng lớn hơn chút, để cho bọn chúng tự mình ngủ trong phòng trẻ của riêng mình.”

“Ừm!” Nam Khuê gật đầu, đồng thời nói thêm: “Vậy cũng phải cần bọn trẻ đồng ý.”

“Anh sẽ làm cho bọn trẻ đồng ý, Khuê Khuê em đắp mặt nạ buổi tối chưa?” Đột nhiên, Lục Kiến Thành hỏi.

“Không có.” Nam Khuê lắc đầu, đồng thời có chút lo lắng: “Sao thế? Da em trông khô lắm phải không?”

“Rất ẩm ướt, nhưng mà đắp một miếng mặt nạ thì ngày mai sẽ giống tiểu tiên nữ hơn.”

“Nhưng em buồn ngủ rồi, không muốn đứng lên nữa.”

“Vậy anh đắp cho em nha?”

Nam Khuê sắp giật mình hỏi: “Anh có thể làm được không?”

Lục Kiến Thành đã xoay người đi qua bên kia, sau đó cầm một miếng mặt nạ tới.

Sau khi mở túi ra, ông nhẹ nhàng dặn dò: “Khuê Khuê, nhắm mắt lại nào.”

Nam Khuê ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Ngay sau đó, Lục Kiến Thành cầm mặt nạ, rất nghiêm túc đắp lên mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc