Chương 257
Thật sự đúng là có chút mệt, Chu Tiễn Nam thở hổn hển vài hơi, uống một hơi hết cả bình nước khoáng.
Cho đến lúc này, nhìn bình nước khoáng trống không trước mặt, Nam Khuê mới nhận ra được một vấn đề.
Hình như cô đưa nhầm nước rồi!!
Trong túi của cô có đem theo hai chai nước khoáng nhỏ, trong đó có một chai chưa mở nắp, còn chai còn lại thì cô đã uống một ngụm nhỏ.
Bởi vì cô chỉ uống một chút, cho nên sẽ không cảm thấy có gì khác biệt quá lớn, vì vậy khi cô lấy ra cũng không quan tâm đến lắm.
Không ngờ chỉ một sơ suất nhỏ như vậy, mà đã thực sự đã mắc nhầm lẫn.
Thấy Nam Khuê nhìn chai nước khoáng rỗng với vẻ mặt do dự, Chu Tiễn Nam hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cái đó, tôi…”
Nếu nói ra thì thật là quá xấu hổ.
Cuối cùng, Nam Khuê đổi chủ đề: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh thế nào rồi thôi?”
“Tôi không sao, cái này đối với tôi mà nói không là gì, còn cô, cảm thấy thế nào rồi?”
Nói xong, ánh mắt Chu Tiễn Nam dừng lại trên người Nam Khuê.
Vừa liếc qua, anh lập tức rời ánh mắt.
Anh lập tức ho nhẹ một cái khẽ nhắc nhở.
Nam Khuê có hơi ngơ ngác, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng ra.
Chu Tiễn Nam lại lên tiếng, lần này là khéo léo nói trực tiếp: “Quần áo của cô…”
Nam Khuê lúc này mới nhìn theo, cô nhìn vào quần áo của mình, vừa nhìn, cô lập tức dùng hai tay ôm lấy cơ thể, căng thẳng đến mức đỏ cả mặt.
Cô cắn môi, mặt đỏ bừng như quả anh đào.
Trong lòng lại càng thêm xấu hổ.
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, đồ ngốc này, một trận mưa lớn như vậy, tại sao mày lại không nghĩ tới hả? Còn để người khác nhắc mày nữa.
Hơn nữa còn nhắc đến tận hai lần mới phản ứng lại?
Mày đúng là ngốc chết mất!
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, làm bằng lụa dâu tằm, rất mỏng nhẹ và thoáng khí.
Trong hoàn cảnh bình thường, thì mọi thứ đều ổn, nhưng sau khi vừa rồi bị mưa ướt, quần áo của cô không cần nói cũng biết đã trở nên trong suốt đến đâu rồi.
Quan trọng nhất là, ngay cả màu sắc của đồ lót bên trong cũng có thể nhìn thấy mờ mờ.
Cô bây giờ thực sự cảm thấy như mình không thể gặp ai được nữa, hơn nữa cô hình như cũng không đem theo gì.
Nam Khuê khẽ cắn môi, cô hơi nhíu mày, đang suy nghĩ một hồi nên làm gì?
Chu Tiễn Nam cởi áo khoác ngoài, đi đến chỗ nghỉ chân, dùng sức vắt hết nước bên trong.
Sau khi vắt đi vắt lại mấy lần, anh rũ áo khoác rồi đưa cho Nam Khuê: “Hơi ướt, nếu cô không chê thì mặc vào trước đi.”
“Được, cảm ơn anh!”
Lần này, Nam Khuê đương nhiên sẽ không từ chối.