Chương 1172
Nói xong, cô lại khiễng chân.
Có thể là có chút vội vàng, cô nâng mặt Lục Kiến Thành lên, đôi môi cứ như vậy đưa lên, thậm chí suýt chút nữa cắn trúng anh.
Thế nhưng, mặc kệ cô cố gắng thế nào, Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng tắp như vậy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nam Khuê đã dùng hết cách, nhưng hình như đều không có tác dụng.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên cổ họng Lục Kiến Thành.
Cô nhớ lại rằng trước đây khi thân mật, anh rất thích cô hôn cổ họng của anh.
Cho nên, lần này …
Dời mục tiêu, Nam Khuê chợt hôn tới.
Khoảnh khắc đó, cả người Lục Kiến Thành run rẩy, chỉ cảm thấy hơi thở tăng nhanh, tim đập nhanh hơn, cả người sắp nổ tung.
Chịu đựng năm năm, bây giờ Khuê Khuê của anh trêu chọc anh như vậy, anh làm sao chịu đựng được?
Thế nhưng, anh phải nhẫn nhịn xuống.
Nam Khuê dùng hết tất cả cách của mình, thậm chí, cô đã trêu chọc cởi bỏ nút áo trên người anh, suýt chút nữa xé hết quần áo của anh ra.
Thế nhưng, anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Không chỉ vậy, ngay cả đôi mắt đó cũng luôn bình tĩnh.
Nam Khuê chợt cảm thấy cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.
Cô đã làm tới chuyện này, thế nhưng, hình như anh vẫn thờ ơ.
Từ trước đến nay cô là một người sống nội tâm hay ngại ngùng, vì anh, đây đã là mức độ lớn nhất mà cô có thể làm.
Thế nhưng, hình như vẫn không được.
Có vẻ như cô thực sự đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Chợt, cuối cùng cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình, trực tiếp ôm Lục Kiến Thành thấp giọng khóc lên.
Vừa khóc, vừa nức nở nhẹ nhàng.
Tiếng r3n rỉ trầm thấp mềm mại kia trong căn phòng yên tĩnh đều truyền đến lỗ tai Lục Kiến Thành, làm cho anh đau lòng muốn chết.
“Xin lỗi, Kiến Thành, thực xin lỗi!”
“Anh trách em đi, anh muốn đánh em, muốn mắng em, muốn đối với em như thế nào cũng được, chỉ đừng không để ý tới em được không?”
“Anh vừa không để ý tới em, em sẽ cảm thấy thật khó chịu.”
Thấy cô khóc đến nỗi thương tâm như vậy, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không đành lòng nữa.
Anh đưa tay ra, cưng chiều xoa xoa tóc cô: “Không phải anh không để ý tới em.”
“Nhưng mà…” Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt vẫn còn nước mắt nhìn về phía anh: “Em đã làm như vậy rồi, anh không có bất kỳ phản ứng nào với em cả. ”