CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1301

Trên đường đi, mặt Hạ Nhu đều trắng bệch.

Hai chân bà ta mềm nhũn không còn chút sức lực.

Lúc bị ném lên sân khấu, nếu như không phải chống được vào cái gì đó thì bà ta đã sớm ngã xuống..

Vân Thư cầm mic đi đến chỗ bà ta: “Nơi này cũng không phải cái biệt thự kia của bà mà bà muốn vào lúc nào thì vào, đi lúc nào thì đi.”

“Hạ Nhu, ân oán giữa chúng ta đã lâu như vậy rồi, bà nói xem, hôm nay chúng ta có nên chấm dứt hết không?”

Hạ Nhu sợ hãi nhìn bà: “Bà… Bà đừng có đến đây, rốt cuộc bà muốn làm gì?”

“Tôi nói cho bà biết, nếu bà làm gì tôi thì Dạ Bạch sẽ không bỏ qua cho bà, Minh Bác cũng sẽ không tha thứ cho bà.”

“Ha…” Vân Thư khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bà ta: “Bà cảm thấy tôi sẽ sợ họ sao?”

“Khi đó, bà đã phá hủy gia đình tôi và khiến tôi đau lòng. Tôi tưởng bà đã tỉnh ngộ lại nhưng lại không ngờ bà không những không xin lỗi mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Mấy ngày trước khi ở trong trung tâm mua sắm, bà còn công khai cướp đi hai cháu trai của tôi và muốn giữ cho riêng mình.”

“Đó là lý do tại sao Vân Thư tôi lại khuyên mọi người có cháu trai nhất định phải bảo vệ thật chu toàn, phòng ngừa trường hợp có người mơ tưởng đến cháu trai của các người, mơ tưởng đến phát điên.”

Lời này vừa được nói ra, toàn bộ khán giả đều vô cùng kích động.

Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đưa theo trẻ nhỏ đều bảo hộ chúng vô cùng chặt chẽ.

Ánh mắt nhìn Hạ Nhu nhìn tràn đầy hận ý nói: “Người phụ nữ này đúng là điên thật rồi. Ngay đến cả đứa nhỏ cũng muốn cướp đi. Đã đến lúc phải dạy cho bà ta một bài học tốt rồi. Thật là làm cho người ta cảm thấy khó chịu mà.”

“Vân Thư tôi từ trước đến nay đều không phải là người lương thiện, nếu người nào đó đem chủ ý xấu đánh vào trên người hai cháu trai của tôi cũng đừng trách sao tôi lại không khách khí, hôm nay, tại chỗ này, thù cũ nợ mới, hai chúng ta cùng nhau giải quyết cho xong đi.”

Lúc này, người phục vụ bước lên. Ở trên khay cũng vừa vặn có vài ly rượu vang đỏ.

Vân Thư nhận lấy nó và đi thẳng đến chỗ Hạ Nhu.

Sau đó không chút lưu tình mà rót rượu từ trên đỉnh đầu xuống.

Trong nháy mắt, rượu vang đỏ tươi đã làm ướt quần áo và tóc bà.

Quần áo bà mặc trên người là màu đỏ, cho dù bị rượu vang đổ vào cũng không dễ dàng nhìn thấy được.

Tuy nhiên, đồ mà Hạ Nhu mặc lại là đồ xẻ thấp.

Lúc này, trên ngực của bà tràn đầy chất lỏng màu đỏ, dưới ánh đèn lại càng thêm gợi cảm đồng thời cũng rẻ tiền.

“Vân Thư, bà có phải quá độc ác hay không!” Hạ Nhu ngẩng đầu nhìn bà, chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vân Thư chỉ lạnh lùng cười: “Quá độc ác sao? Vẫn là không bằng một phần vạn của bà năm đó.”

“ Bà chờ đó, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo” Hạ Nhu oán hận uy hiếp.

“Được, tôi sẽ chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc