CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1048

Chỉ có hận ý vô cùng tận.

Ngày hôm sau, Phương Thanh Liên chọn một bộ quần áo rộng rãi có thể che hết bụng của mình.

Vì để bản thân xinh đẹp hơn, cô ta còn cố ý trang điểm, sau đó đi một đôi giày cao gót vào.

Sau khi chuẩn bị xong, cô ta lái xe đến công ty Lục Kiến Thành.

Không ngoài dự đoán, đến sảnh lớn, cô ta căn bản không có cơ hội vào thang máy.

Nhưng đúng lúc này ánh mắt cô ta sáng lên, cô ta thấy Lâm Tiêu.

“Trợ lí Lâm, đã lâu không gặp.” Phương Thanh Liên nói to.

Rất rõ ràng, Lâm Tiêu không nhận ra dáng vẻ này của Phương Thanh Liên, cậu ấy ngẩn người một lúc.

Mãi cho đến khi Phương Thanh Liên bỏ kính râm xuống: “Sao vậy? Không gặp một thời gian, sao trợ lí Lâm lại không nhận ra tôi rồi?”

“Là cô?” Ánh mắt Lâm Tiêu lập tức chìm xuống: “Cô đến đây làm gì? Lập tức rời khỏi đây ngay, nơi này không chào đón cô.”

Đã đoán được trước thái độ của đối phương sẽ như vậy, Phương Thanh Liên nở nụ cười quyến rũ.

“Trước khi trợ lí Lâm đuổi tôi thì nên biết rằng trong bụng tôi mang thai đứa nhỏ của tổng giám đốc Lục mấy người, nếu có chuyện gì thì sao? Anh gánh nổi sao?”

Lâm Tiêu nghe xong thì hai mắt mở to.

Phương Thanh Liên mang thai con tổng giám đốc Lục?

Sao có thể?

Quá là vớ vẩn.

“Không có khả năng, cô đừng có nghĩ đến chuyện dùng lời nói vụng về linh tinh này để lừa tôi.” Lâm Tiêu chắc chắn này để lừa tôi.”

Phương Thanh Liên cười nhạt, sau đó cố ý để lộ bụng mình ra.

Khi thấy vẻ mặt không tin tưởng của Lâm Tiêu, cô ta lập tức nắm lấy thời cơ.

“Bây giờ thì sao? Trợ lí Lâm tin chưa? Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là anh mang tôi đi gặp Kiến Thành một lần, giống như anh, anh ấy cũng không biết sự tồn tại của đứa bé này.”

“Nhưng đây là con của anh ấy, anh ấy có quyền được biết.”

Lâm Tiêu bối rối.

Thấy cậu ấy chần chừ, Phương Thanh Liên lập tức lấy đòn sát thủ ra: “Nếu như trợ lí Lâm cố ý không đưa tôi lên thì cũng được, vậy tôi chỉ có thể đi tìm Nam Khuê thôi.”

Dứt lời cô ta xoay người, không chút do dự đi ra ngoài.

Lâm Tiêu nghe xong thì lập tức luống cuống.

Cậu ấy lập tức gọi cô ta lại: “Được, tôi mang cô lên.”

Lúc Phương Thanh Liên đến văn phòng, Lục Kiến Thành còn chưa đến.

Cô ta cũng không vội, tự mình rót cho mình một cốc nước, sau đó kiên nhẫn ngồi chờ trên sopha.

Chín giờ.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Khi thấy người trong văn phòng, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

Bình luận

Truyện đang đọc