CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 142

“Anh không muốn để bản thân uất ức, nếu đã có suy nghĩ như vậy thì trực tiếp thực hành là được rồi.”

Vì vậy đây là giải thích sao?

Năm phút sau, xe vững vàng chạy nhanh trên đường.

Bàn tay thon dài sạch sẽ của Lục Kiến Thành nắm tay lái, hơi nóng trong xe đã bốc lên, anh kéo áo để lộ một chút da thịt mạnh mẽ cường tráng, nhìn vô cùng gợi cảm mê người.

Anh thoải mái lái xe, kỹ xảo thuần thục, tư thái tự nhiên.

Giống như tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng Nam Khuê lại không như vậy, hô hấp của cô vẫn còn chút dồn dập.

Nếu như không phải trên môi vẫn còn đọng lại sự ấm áp và mùi vị, thậm chí cô còn nghi ngờ tất cả những chuyện ban nãy chỉ là một giấc mơ.

Lòng của cô rất loạn.

Cho đến bây giờ trong đầu cô vẫn ong ong, Lục Kiến Thành mới hôn cô?

Nhưng sao lại hôn?

Là vì yêu sao?

Đương nhiên không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Khuê cảm thấy chỉ có một đáp án, ham muốn chiếm giữ và xúc động nhất thời của đàn ông mà thôi.

Xúc động mà thôi.

Cô không thể suy nghĩ nhiều.

Sau khi đưa Nam Khuê về nhà, Lục Kiến Thành quay về công ty.

Sau khi ngủ một giấc dậy, Nam Khuê phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ.

Hơn nữa còn đều do một người gọi… Đỗ Quốc Khôn.

Cũng chính là cha của cô.

Không cần đoán cô cũng biết vì sao Đỗ Quốc Khôn tìm mình, ngoài đòi tiền thì cũng chỉ có đòi tiền.

Lúc Nam Khuê đang đau đầu, Đỗ Quốc Khôn đã gọi điện đến lần nữa.

Cô không muốn nhận.

Trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Nam Khuê không còn kiên nhẫn, vừa bắt máy đã trực tiếp nói: “Đừng gọi cho tôi nữa, tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.”

“Con gái ngoan của cha, cuối cùng con cũng nghe điện thoại, đương nhiên cha biết con vẫn là một sinh viên đang đi học không có tiền, nhưng con không có còn con rể tốt của cha lại có nha!”

“Con gái ngoan, cha cầu xin cô, con nói với Kiến Thành mấy câu, để nó cho cha mượn chút tiền đi.”

“Mượn? Một chút?” Nam Khuê cầm lấy điện thoại, tức giận không nhẹ: “Ông còn không biết xấu hổ nói mình mượn tiền sao?”

Vì em bé nên cô có gắng khống chế sự tức giận của mình: “Được, nếu như mượn thì ông thanh toán toàn bộ những khoản tiền nhà họ Lục đã cho ông mượn những năm nay đi, chờ ông trả hết rồi hãy nói đến chuyện mượn tiền lần này.”

Lời này hoàn toàn chọc tức Đỗ Quốc Khôn.

Bình luận

Truyện đang đọc