Chương 765
“Nhưng anh cảm thấy nó đáng giá.” Lục Kiến Thành nói.
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, trong lòng nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
“Đừng nói chuyện này nữa, em ngồi xuống ăn cùng anh một bữa cơm đi, anh mấy ngày nay không ăn một bữa cơm tử tế rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê không hỏi thêm câu nào và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cô đã ăn khá nhiều rồi, nên thời gian còn lại đều là anh ngồi ăn, cô ngồi ở bên cạnh.
Trong chốc lát, trên bàn chỉ có tiếng bát, thìa, đũa va vào nhau.
Dáng người Lục Kiến Thành thẳng như cây tùng, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi, chỗ cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra một cánh tay thon gầy có lực.
Một tay anh đang cầm một chiếc bát trắng bằng sứ ngọc bích và tay kia cầm đôi đũa, toàn bộ quá trình ăn rất chậm.
Hầu hết tất cả các món ăn, anh đều nhai rất chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Nhất cử nhất động của anh đúng thật rất phù hợp với khung cảnh nơi này.
Một lúc sau, mặc dù cả hai đều không lên tiếng, nhưng đều đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Nam Khuê vừa ngồi cùng anh, vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng.
Để ý kỹ hơn, cô nhận ra rằng cách bài trí ở đây vô cùng đặc biệt.
Ở đây, từng chi tiết nhỏ cũng làm người ta cảm thấy thư thái, tràn đầy cảm giác tinh tế.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Lục Kiến Thành đặt đũa xuống, Nam Khuê hỏi: “Anh ăn no chưa?”
“Ừ.” Anh gật đầu và nhẹ nhàng đáp.
Sau đó anh nói thêm: “Đây là bữa tối ngon nhất mà anh ăn trong mấy ngày hôm nay.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lục Kiến Thành dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, nói tiếp từng câu từng chữ: “Không phải vì đồ ăn ngon, mà là bởi vì có em ở bên cạnh anh.”
Nam Khuê: “…”
Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
“Nơi này rất lớn, chúng ta mới chỉ đến một phòng, bên trong còn rất nhiều bài trí khác, có muốn đi tham quan một chút không?” Lục Kiến Thành đút một tay vào túi quần, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, người phục vụ cũng lập tức đưa cuốn sách giới thiệu của nhà hàng cho Nam Khuê.
Mở tập sách cổ điển và tinh tế ra, Nam Khuê đã bị thu hút ngay từ trang đầu tiên, ai bảo cô là một người đam mê phong cách cổ xưa cơ chứ?
Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức quay đầu lại nhìn Lục Kiến Thành.
Cô luôn giấu kín trong lòng niềm yêu thích đối với trang phục cổ, kiến trúc cổ, những vật phẩm cổ… Là một người đam mê văn hóa cổ, cô chỉ dám thích một cách thầm lặng.
Cô chưa bao giờ thể hiện ra, cũng không bao giờ cố gắng mua những món đồ cổ về.
Vậy làm sao anh biết được?
Lúc đi tham quan nhà hàng này, Nam Khuê mới nhận ra hiểu biết của cô về nơi này đúng là quá ít ỏi so với những gì nó có.
Thảo nào chủ nhà hàng lại xây nó ở một nơi cách xa xô bồ như vậy, ở tít tận trong ngõ sâu, giờ nghĩ lại đúng là rất có tầm nhìn.