CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 614

“À, vậy là tốt rồi.”

Nam Khuê nói tiếp: “Thấy anh như vậy chắc là đang hồi phục rất tốt thật, vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi. Đúng rồi, mà sao hôm đó anh lại xuất hiện ở đấy vậy?”

“Kẻ đã bắt cóc em tên là Vũ Bằng, là manh mối quan trọng mà chúng tôi đã theo dõi từ lâu, gã ta có liên quan đến một vụ án lớn, bởi vì rất khó để tìm ra manh mối, không có đột phá gì, nên chúng tôi coi gã ta như một manh mối quan trọng nhất cần theo dõi.”

“Sau đó, chúng tôi nhận được tin gã ta đã bắt cóc một người trên đỉnh núi để tống tiền, nên chúng tôi đã xuất phát, không ngờ lại bứt dây động rừng, không chỉ không giúp được hai người mà ngược lại còn làm tình hình thêm nguy hiểm hơn, suýt chút nữa còn hại đến em.”

“Tiễn Nam, đó không phải là lỗi của anh, hơn nữa tôi đâu có trách anh đâu? Chuyện gì cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm được, đấy chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Nam Khuê an ủi.

“Cũng may là em không sao, nếu không tôi sẽ tự trách chết mất.”

“Vậy giờ anh cứ thoải mái đi, tôi thật sự không sao, anh xem…” Nam Khuê động động hai tay, hai chân: “Tôi hiện giờ giống như một con thỏ hoạt bát vậy, rất tốt.”

Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó Nam Khuê nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành.

“Alo, Kiến Thành.”

“Thăm xong chưa?”

“Ừm, cũng gần xong rồi.” Nam Khuê đáp.

“Được, vậy em ra ngoài đi, anh chờ em ở cổng bệnh viện.”

“Anh đang ở bệnh viện sao?” Nam Khuê ngạc nhiên nói: “Nhưng Tiễn Nam đã xuất viện rồi, em đang ở nhà anh ấy.”

“Được, vậy em chờ một chút, anh lập tức đến đó.”

Nói xong Lục Kiến Thành liền cúp điện thoại.

Đồng thời thúc giục Lâm Tiêu: “Chạy nhanh lên, mau đi đến nhà cậu ta.”

Thực ra anh đã trên xe về nhà rồi, nhưng đi được nửa đường, anh cứ cảm thấy việc vợ mình đi thăm một tên đàn ông luôn thích cô là quá nguy hiểm, anh tốt hơn hết là vẫn nên giữ.

Vì vậy, xe đi được nửa đường, anh lại yêu cầu Lâm Tiêu quay lại bệnh viện, không về nhà nữa mà đứng đó chờ cô.

Dù sao thấy vợ anh ra anh mới yên tâm.

Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng đó là Chu Tiễn Nam.

Từ tận đáy lòng, anh cũng bội phục sự xuất sắc của tên họ Chu kia.

Cho nên anh càng phải đề phòng hơn.

Nam Khuê cúp điện thoại, nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Nếu anh hồi phục tốt thì tôi cũng yên tâm rồi, vậy tôi về trước đây. À đúng rồi, hồi nãy mẹ anh nói muốn tôi ở lại ăn cơm trưa, tôi sợ bà ấy đã đang chuẩn bị đồ ăn rồi.”

“Không sao đâu, để tôi nói với mẹ tôi là được.”

“Được, cảm ơn anh, Tiễn Nam.”

Hai người cùng nhau xuống tầng.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Mộc Uyển lập tức nói: “Nam Khuê, mau mau, đến chỗ cô ngồi, cô đã bảo người…”

Bình luận

Truyện đang đọc