CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1140

Câu nói vừa dứt, ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng đấm đá dữ dội.

Cửa vừa mới được mở ra, Lục Kiến Thành liền lập tức sải bước rời đi.

Tất cả quá trình đó, anh đều không hề nhìn Tiểu Sảng lấy một lần.

Anh chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo: “Lâm Tiêu, xử lý mọi chuyện đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Rất nhanh, Lâm Tiêu đi vào phòng, lạnh nhạt mà nhìn Tiểu Sảng một cái sau đó lạnh lùng nói: “Mặc lại quần áo vào đi, con gái đừng nên tự chà đạp bản thân như vậy.”

Sau đó, cậu ấy lấy một xấp tiền đặt vào vị trí cũ: “Đây là thù lao hôm nay của cô.”

“Đây là lần cuối rồi, nên tôi trả gấp đôi cho cô.”

Nào ngờ, Tiểu Sảng giống như phát điên mà hất hết số tiền ở trên bàn xuống đất, đồng thời suy sụp nói: “Tôi không cần, anh nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới làm công cụ uống rượu cùng anh ấy sao? Tôi là vì thích anh ấy nên mới đồng ý làm vậy đấy!”

“Bất luận cô làm vậy vì cái gì cũng đều không quan trọng.”

“Quan trọng là tổng giám đốc Lục muốn cô cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi đây mãi mãi, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”

Tiểu Sảng hét lớn: “Không, dựa vào cái gì chứ, năm nào anh ấy cũng đến thăm tôi, tuy rằng là vì người phụ nữ khác, nhưng tôi không tin anh ấy thật sự không hề có một chút tình cảm nào với tôi.”

“Cô nói đúng rồi đấy, tổng giám đốc Lục thật sự không hề có một chút tình cảm nào với cô cả, người anh ấy yêu từ trước đến này chỉ có một mình thiếu phu nhân mà thôi, anh ấy tìm đến cô cũng chỉ vì cô có khuôn mặt giống với thiếu phu nhân, anh ấy chỉ là thương nhớ thiếu phu nhân thôi.”

“Cô biết tại sao mỗi năm tổng giám đốc Lục chỉ đến thăm cô một lần, hơn nữa còn vào cùng một ngày không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Tại sao chứ?” Cô ta quả thật không chú ý đến điểm này.

Chỉ đến khi Lâm Tiêu nhắc tới, cô ta mới nhận thức được là Lục Kiến Thành quả thực mỗi năm đều đến thăm cô ta vào cùng một ngày.

“Bởi vì ngày đó chính là ngày giỗ của thiếu phu nhân, đó cũng chính là ngày mà tổng giám đốc Lục hối hận nhất, nhớ nhung thiếu phu nhân nhất.”

“Hôm nay, trước khi đến đây, tổng giám đốc Lục cũng đã nói rồi, đây sẽ là lần cuối cùng. Bởi vì anh ấy biết, cho dù cô có dung mạo giống với thiếu phu nhân, nhưng cuối cùng thì cô cũng không phải là thiếu phu nhân. Anh ấy không thể đắm chìm trong thế giới hư ảo này mãi được nữa.”

“Điều này đối với anh ấy, hay đối với thiếu phu nhân đều không công bằng, thế nên cô nhất định phải rời đi.”

“Người mà tổng giám đốc Lục cần chỉ có mình thiếu phu nhân mà thôi, còn cô đến cả một vật giả mạo cũng không bằng, tiền thù lao của cô mấy năm nay cũng rất nhiều rồi, cầm lấy số tiền đó rồi rời đi đi.”

Sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng Tiểu Sảng cũng cúi người xuống nhặt lấy số tiền dưới đất, sau đó gật đầu: “Được, tôi sẽ rời đi.”

Năm năm sau.

Bạn nhỏ Lục Tư Mặc tự mình bắt taxi đi đến sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc