Chương 549
“Được.”
Sau khi đỡ Nam Khuê ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức gọi cho Hoắc Ti Yến.
“Vẫn chưa tìm được sao?” Hoắc Ti Yến cũng kinh ngạc.
Hôm qua Lâm Niệm Sơ cũng hỏi anh ấy về chuyện của Lục Kiến Thành.
Lúc đó anh ấy cũng gọi điện thoại qua nhưng cũng không có người nghe.
Nhưng anh ấy nghĩ rằng có khi bọn họ gặp những khách hàng khó thương lượng, khó đàm phán hợp đồng, thì chuyện một ngày hay mười mấy tiếng không liên lạc được cũng là bình thường.
Nếu khi đàm phán có đề cập đến một số thông tin cơ mật thì việc chặn tất cả các tín hiệu trong quá trình đàm phán là điều bình thường.
Cho nên anh ấy cũng không để tâm lắm.
Nhưng bây giờ, khi biết được Lục Kiến Thành vẫn không liên lạc được, Hoắc Ti Yến cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Được rồi, em bảo Nam Khuê bình tĩnh, anh sẽ cử người đến kiểm tra tình hình ngay.”
“Được, anh nhanh lên, Khuê Khuê đã vội muốn chết rồi.”
Sau khi tắt máy, Hoắc Ti Yến lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Ban đầu nghĩ chắc cũng sẽ không có ai nghe máy hoặc tắt máy.
Ai mà ngờ sau khi anh ấy gọi, đầu bên kia lập tức nhận ngay.
“Tình hình bên cậu thế nào rồi, Niệm Niệm nói cậu mất tích, Nam Khuê tìm cậu đến sắp điên rồi.” Hoắc Ti Yến đi thẳng vào vấn đề, nói.
“Xảy ra chút chuyện, điện thoại tôi giờ mới kết nối được, bây giờ sẽ gọi cho Nam Khuê ngay.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành liền đi mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa mượn ở bệnh viện.
Nhưng do trên người anh quấn quá nhiều băng gạc, đôi tay cũng không quá nhanh nên lúc mặc vào rất chậm.
Nhưng hiển nhiên, Lục Kiến Thành không thể chịu được sự chậm chạp này.
Anh phải gọi lại cho Khuê Khuê càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ càng sốt ruột hơn.
Tưởng tượng đến bộ dạng sốt ruột của cô, anh đau lòng muốn chết.
Bên cạnh, Phương Thanh Liên rốt cuộc không chịu được nữa, chủ động mở miệng nói: “Kiến Thành, vẫn là để em mặc cho anh đi.”
Lúc Lục Kiến Thành lấy áo sơmi về, cô ta đã chủ động mở miệng muốn giúp anh một lần nhưng lúc đó anh từ chối.
Nhưng bây giờ, cô ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, bởi vì anh di chuyển quá mạnh, hơn nữa còn dùng lực mạnh nên lúc sau băng gạc đã không giữ nguyên nếp, vết thương cũng nứt ra, thấm đỏ hết phần băng gạc.
Màu đỏ đó nhìn vào mà thấy ghê người.
Dù anh bị chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến bên trong.
Nhưng dù sao chấn thương cũng nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục.
“Không cần, anh có thể tự làm.” Lục Kiến Thành lại từ chối.