CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 575

Lần trước, cô gặp nguy hiểm, anh không những không cứu cô, ngược lại còn cho rằng cô đang nói dối, muốn giành sự cảm thông của anh.

Cô bị tai nạn xe hơi trong màn mưa lớn, lòng đầy tuyệt vọng, anh không thể ở bên cô, là lỗi của anh.

Anh không thể bảo vệ cô, đó là lỗi của anh.

Anh đã thất bại trong việc bảo vệ đứa bé của bọn họ, đó là lỗi của anh.

Anh đã nhận ra sai lầm của mình.

Lúc này đây, mặc kệ con đường phía trước gian khổ thế nào, mặc kệ phải trả giá cái gì, anh cũng sẽ không lùi bước.

“Khuê Khuê, kiên trì, anh về rồi.”

“Anh đã nói rồi, sẽ không bỏ lại em nữa, lúc này, anh nhất định sẽ tự mình đến bên cạnh em bảo vệ em.”

“Khuê Khuê, chờ anh.”

Máy bay đi thẳng lên trời, Lục Kiến Thành nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, nhưng thủy chung vẫn cau mày.

Hai tay của anh nắm chặt thành nắm đấm

Đêm nay, là một đêm không ngủ của Lục Kiến Thành.

Khi Nam Khuê tỉnh lại, đầu bị bịt kín mít, hai tay hai chân cô đều bị trói lại.

Xe đang chạy loạng choạng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng cười của người đàn ông.

Ngay lập tức, cô nhận ra tình hình của cô là rất xấu.

Lúc này, hàng ghế đầu truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Anh Vũ, anh nói xem chồng cô ta sẽ đến cứu cô ta không?”

“Tao cảm thấy sẽ, dù sao cũng là thiếu phu nhân hào môn, mặc kệ có yêu hay không, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì không còn mặt mũi rồi.”

Một nhóm người thảo luận sôi nổi.

Từ cuộc thảo luận của họ, Nam Khuê cuối cùng đã biết đại khái.

Nhóm người này đang bắt cóc cô và uy hiếp Kiến Thành.

Và mở miệng đòi năm ngàn vạn tiền chuộc.

Nhưng mà, Lục Kiến Thành hiện đang ở nước ngoài, làm sao anh có thể trở về chứ?

Nghĩ tới đây, trái tim Nam Khuê nhất thời bi thương

Thì ra, biến số trên thế giới này thật sự rất nhiều, anh chỉ mới ra nước một chuyến mà thôi, cô đã bị bắt cóc.

Sau một vụ va chạm dữ dội, chiếc xe dừng lại.

Ngay sau đó, Nam Khuê bị bọn họ khiêng đưa đến một chỗ.

Sau đó, mở mũ trùm trên đầu của cô xướng.

Sau khi phát hiện mắt cô đã mở ra, người cũng đã tỉnh, anh Vũ nhướng mày nói: “Trông quả thật không tệ, trách không được có thể trèo lên cành cao như nhà họ Lục.”

“Anh là ai? Chúng ta không thù không oán, tại sao lại bắt tôi?”

Anh Vũ lau con dao trong tay, cười lạnh nói: “Không thù không oán?”

“Nhưng mà, cô nói cũng không sai, tôi và cô quả thật không có quen biết, nhưng muốn trách thì trách cái tên cha cờ bạc kia của cô nợ tiền tôi. Ông ta nói rồi, đưa cô cho tôi, để mặc cho tôi xử lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc