CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 445

Lục Kiến Thành vừa nói xong, liền giơ tay ra lấy ly trong tay Nam Khuê, Nam Khuê đương nhiên không chịu ngoan ngoãn đưa cho anh.

Cô né một cái, ly rượu vang vẫn nằm yên vị trong tay cô.

Lần này, Lục Kiến Thành vòng từ đằng sau cô, cầm lấy ly rượu trong tay cô, đồng thời nói: “Đưa cho anh, đừng uống nữa.”

Nam Khuê không đồng ý, cô vẫn giữ chặt chiếc ly.

Lục Kiến Thành nhíu mày đến mức tạo thành nếp hằn trên trán.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê cũng nhăn lại, thể hiện sự tức giận.

Giằng co một hồi, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, mà đã trở nên rất nghiêm khắc.

“Con gái mà lại uống rượu cả ngày lẫn đêm thì còn ra thể thống gì? Nam Khuê, sau khi ly hôn với anh, em lại sa đọa thành dáng vẻ thế này sao?”

Lục Kiến Thành cũng rất tức giận khi thấy cô uống rượu, một người đang nóng giận, lời nói cũng có phần quá đáng.

Thực ra ngay khi vừa dứt lời anh đã thấy hối hận rồi.

Tiếc là, lời đã nói ra sao có thể rút lại được?

Sa đọa?

Nam Khuê nhắc lại từ đó, cảm nhận cẩn thận.

Đột nhiên, cô cười phá lên: “Thì ra trong mắt anh, tôi lại mang dáng vẻ như thế.”

“Đúng vậy, Lục Kiến Thành, tôi không chỉ tầm thường, mà còn có thể sa đọa, căn bản không phải người cùng một thế giới với anh, anh cao quý như thế, cho nên anh càng nên tránh xa tôi ra, tại sao còn đưa tôi đến nhà anh?”

“Cho nên?” Lục Kiến Thành nhướn mày tức giận nhìn cô: “Anh trơ mắt đứng nhìn Chu Tiễn Nam đưa em về nhà anh ta, Nam Khuê, hay đây chính là điều em muốn? Là anh xuất hiện làm hỏng kế hoạch của em, phá hỏng sự đào hoa của em đúng không?”

Anh nói xong, cười nhạt khinh bỉ.

Nam Khuê cũng cười.

Không chịu nổi nữa mà cười khổ.

Chấm dứt rồi, những lời phủ nhận, cô đã nói quá nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ tin.

Đã vậy, cô chẳng việc gì cần phải phủ nhận điều đó.

“Lục Kiến Thành, anh nói đúng, cứ coi như tôi muốn về nhà với anh ấy thì sao? Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”

“Tôi đã nói rồi, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, thế giới tầm thường của tôi không chứa nổi người cao quý như anh đâu.”

Lục Kiến Thành cười nhạt: “Không chứa nổi anh, vậy chứa được Chu Tiễn Nam à?”

“Nam Khuê, anh cảnh báo trước với em, không phải em nghĩ Chu Tiễn Nam chỉ là một cảnh sát bình thường thôi chứ?”

“Anh có ý gì?” Nam Khuê ngước mắt lên nhìn anh.

Lục Kiến Thành không nói nữa.

Nam Khuê bĩu môi: “Vậy cũng chẳng liên quan gì đến anh, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”

“Ly hôn rồi, anh cũng phải quản em.” Lục Kiến Thành ngang ngược nói.

Bình luận

Truyện đang đọc