Chương 491
“Em không có, anh nghe nhầm rồi.” Nam Khuê lắc đầu.
Lục Kiến Thành dùng cả hai tay giữ cô lại: “Không, Khuê Khuê, anh nghe được, anh nghe thấy rất rõ, em nói thích anh.”
“Em không có!” Nam Khuê kiên trì.
Lục Kiến Thành lại không quan tâm, anh kiên nhẫn: “Không sao, cho dù nói sai thì cũng là thích!”
Lời này khiến Nam Khuê hoàn toàn sụp đổ, cô đã cố gắng cứu vãn, tại sao vẫn ép cô phải thừa nhận chứ?
Cô không muốn nói, cũng không muốn yêu!
Cô đau, vô cùng đau đớn.
Cô không yêu nổi nữa, cô từ bỏ rồi còn không được sao?
Trái tim cô đã chịu đủ sự đau đớn rồi, vì sao còn muốn khiến cô càng đau lòng hơn nữa vậy?
Cuối cùng Nam Khuê không kiềm chế được sự đau lòng nữa, nói to: “Được, em thừa nhận, em có nói, em thích anh, em thích anh đấy thì sao?”
“Nhưng mà Lục Kiến Thành…” Nam Khuê đột nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt u buồn, giọng nói yếu ớt: “Yêu vốn là chuyện của một người, em thích anh, nhưng em không muốn quấy rầy anh, cũng không muốn dây dưa không ngừng với anh, đây là chuyện riêng của em, chỉ là chuyện của riêng em.”
Cô đã từng thử nói cho anh biết, nhưng sau mấy lần không có kết quả, cô đã hoàn toàn từ bỏ!
Thay vì bị từ chối, cô thà chôn chặt tình cảm này trong lòng còn hơn, ít nhất còn có thể giữ lại được chút kí ức đẹp đẽ cho mình, không đến mức quá thê thảm.
“Đồ ngốc, vậy em đã chuẩn bị xong chưa?” Đột nhiên Lục Kiến Thành nghiêng người về phía trước, giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Em nói cho anh biết suy nghĩ của mình rồi mà không muốn câu trả lời của anh sao?”
Nam Khuê lập tức lắc đầu.
Không muốn, một chút cô cũng không muốn.
Đã sớm đoán được câu trả lời, đã sớm đoán được sẽ bị từ chối, dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn nghe.
Trái tim cô không mạnh mẽ như vậy, cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng biết đau, cũng biết tổn thương mà thôi.
Nhất định phải tàn nhẫn với cô như thế sao?
Nam Khuê hạ mắt, lúc này cô nghe thấy giọng nói kiên định của Lục Kiến Thành: “Nhưng anh nhất định phải nói cho em biết đáp án của anh!”
???
“Lục Kiến Thành, em không muốn nghe, anh đừng có nói cho em.” Nam Khuê chống cự lắc đầu.
Lục Kiến Thành giữ cô lại, cúi đầu chạm mũi với cô, sau đó nhẹ nhàng cười.
Cô gái ngốc, anh biết cô chắc chắn đang hiểu lầm.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nhìn cô, giây phút này đôi mắt anh sáng như sao, dường như bên trong đang có muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Anh lên tiếng, môi mỏng hơi hé ra, dường như dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói với cô: “Em nghe cho kĩ, anh chưa từng cảm thấy việc em thích anh là chuyện phiền não, ngược lại anh còn cảm thấy rất vui, vô cùng vui.”