Chương 440
Cho đến khi bóng dáng hai người rời đi trước mắt, lẫn vào đám đông ồn ào, không còn thấy bóng dáng nữa, Đỗ Bằng mới lúng túng mở miệng: “Lão đại, sao lại vậy? Rõ ràng anh là người đến trước, sao lại để anh ta cướp người đi mất?”
Chu Tiễn Nam cảm thấy lồng ngực chua xót.
Tại sao ư?
Là bởi vì anh là chồng của Nam Khuê, còn anh ấy chỉ là một người bạn bình thường.
Chỉ cần lý do này là đủ rồi.
“Sau này cậu sẽ hiểu.” Chu Tiễn Nam nói.
Đặt Nam Khuê ở ghế sau, Lục Kiến Thành ngồi vào ghế lái, sau đó khóa chặt toàn bộ xe, hoàn toàn không cho Nam Khuê cơ hội chạy trốn.
Thực ra Nam Khuê cũng không còn sức để chạy nữa.
Vừa rồi là vì sợ hãi nên cô mới gượng dậy.
Khi xe nổ máy và mọi thứ yên tĩnh trở lại, chất cồn trong người lại một lần nữa lập tức chiếm lấy đầu óc cô.
Chẳng mấy chốc, cô lại choáng váng hết đầu.
Khi về đến nhà, Nam Khuê đã rất say.
Tuy nhiên, có một điều vẫn không thay đổi, cô vẫn kháng cự sự đụng chạm của Lục Kiến Thành.
Trên đường đi, Lục Kiến Thành nhận được một cuộc gọi từ Lâm Tiêu, cậu ấy đã kể cho anh nghe chi tiết những gì Nam Khuê đã trải qua trong quán bar.
Khi anh nghe nói cô bị vài người đàn ông vây hãm, đặc biệt nguy hiểm, anh hận không thể trực tiếp xé xác mấy tên đó ra làm từng mảnh.
Lập tức dặn dò Lâm Tiêu tìm người dạy dỗ mấy tên đó đàng hoàng.
Câu trả lời nhận được là: “Đã báo án rồi, những tên đó hiện bị giam giữ tại đồn cảnh sát.”
“Vậy thì theo hình phạt nặng nhất, có thể giam được bao lâu thì giam lại.” Lục Kiến Thành tức giận nói.
Đưa Nam Khuê về đến nhà, anh ngửi thấy mùi rượu khắp người cô liền đặt cô vào trong bồn tắm, sau đó xả nước ấm vào bồn.
Nghĩ đến cảnh cô tự mình chạy đến quán bar để uống rượu và suýt gặp nguy hiểm, anh liền giận sôi máu: “Nam Khuê, em thật là ngang ngạnh, còn dám một mình chạy đến quán bar, có nghĩ đến lúc gặp nguy hiểm thì làm thế nào không?”
Nam Khuê vẫn chưa tỉnh, cả người cứ mơ mơ màng màng.
Nghe thấy Lục Kiến Thành tức giận nói chuyện với cô, cô đột nhiên từ trong bồn tắm bò dậy, cái cằm nhỏ nhắn tựa vào thành bồn, chớp chớp mắt, đáng thương nói.
“Nguy hiểm? Nhưng đối với tôi…”
Cô say cười khờ khạo, ngón tay chỉ vào Lục Kiến Thành: “Anh mới chính là mối nguy hiểm lớn nhất của tôi, anh có biết không?”
“Lục Kiến Thành, anh biết không? Tôi ghét anh.”