Chương 758
Giọng anh ấy rất kích động và phấn khích, tràn đầy niềm vui không giấu được: “Nam Khuê, tốt quá rồi, mẹ tôi đã phẫu thuật thành công rồi, giáo sư Phòng nói ca mổ diễn ra rất tốt đẹp.”
“Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi.” Nam Khuê cũng kích động siết chặt điện thoại.
Thật tốt quá, cuối cùng trái tim cô cũng hạ xuống được rồi.
Ngay khi nghe tin vui này, Nam Khuê lập tức nghĩ ngay đến việc chia sẻ nó với những người khác.
Sau đó, ngón tay cô theo thói quen ấn vào số của Lục Kiến Thành.
“Alô!”
Bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, cảm ơn anh, ca phẫu thuật của dì Mộc thành công rồi, tôi vui quá.”
Ai biết được, bên kia lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Em gọi điện thoại cho anh chỉ để báo tin mẹ Chu Tiễn Nam được cứu sống sao? Cho nên Nam Khuê, em cảm thấy anh nên vui rồi chúc mừng với em sao?”
“Hay em nghĩ anh đủ rộng lượng để tán thưởng việc em vui vì người đàn ông khác, hân hoan vì người đàn ông khác?”
Giọng anh lạnh như băng, gần như không có chút độ ấm nào.
Trái tim đang phấn khích của Nam Khuê lập tức hạ xuống.
Cùng lúc đó, vẻ mặt vui mừng của cô cũng đột nhiên biến mất.
Nụ cười vụt tắt, cô siết chặt lấy điện thoại, cắn chặt môi khẽ nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, Kiến Thành, ý tôi không phải vậy.”
“Tôi gọi điện thoại đến là muốn nói với anh, là một bác sĩ, có thể chứng kiến một ca phẫu thuật thành công, tôi rất vui; tôi cũng muốn nói, dì Mộc cho tôi cảm giác rất giống với mẹ mình, bà ấy phẫu thuật thành công tôi thấy rất vui mừng.”
“Và tôi cũng muốn chính miệng nói với anh, sau đó cảm ơn anh đàng hoàng, không hề có ý giống như anh nghĩ.”
Nam Khuê nói xong, đầu bên kia trầm mặc hồi lâu.
Ngoài tiếng thở ra, hầu như không có một âm thanh nào cả.
Mười giây, hai mươi giây…
Ba phút sau, nếu như không phải giao diện cuộc gọi vẫn còn, Nam Khuê thậm chí còn tưởng rằng anh đã cúp máy.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi, nếu anh không muốn nghe những gì tôi nói, vậy thì tôi cúp máy đây.” Nam Khuê rũ hàng mi xuống, nói.
Nhưng mà ngay lúc cô định cúp máy.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong điện thoại: “Đợi đã…!”
“Không phải em nói muốn cảm ơn anh sao? Vậy lát nữa cùng anh đến một nơi.” Lục Kiến Thành nói.
“Được.”
Gần như chưa kịp nghĩ, Nam Khuê đã lập tức đồng ý.