Chương 1495
Cố Mạc Hàn gọi tên cô ta, sau đó đột nhiên quay người lại nhìn cô ta: “Anh hỏi em một chuyện, hãy trả lời thành thật được không?”
“Được chứ, anh hỏi đi.”
“Lúc anh mắc bệnh tỉnh lại, em nói rằng anh đã quên một vài ký ức, vậy em có thể nói cho anh biết trước đây chúng ta đã yêu nhau như thế nào, đính hôn như thế nào không?”
Chu Hiểu Tinh không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên nhắc đến vấn đề này nên trong lòng liền có chút hoảng loạn.
Cả người cũng trở nên không thoải mái và luống cuống.
Nhưng cũng may là trời tối nên anh không nhìn thấy được biểu cảm này của cô ta.
“Sao đột nhiên lại hỏi về những việc này vậy?” Chu Hiểu Tinh cố gắng gượng cười.
“Nhìn thấy ánh trăng vô cùng dịu dàng và lãng mạn này nên bỗng nhiên nghĩ đến thôi.”
“Chúng ta trước đây ấy hả” Chu Hiểu Tinh làm ra vẻ hồi tưởng: “Anh đối xử với em rất tối, rất cưng chiều em, đi đường sẽ luôn để em đi ở phía trong lề, trước khi đi ngủ sẽ hôn em rồi nói nói chúc ngủ ngon với em.”
“Thậm chí lúc nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác, anh cũng sẽ vô cùng bá đạo, vô cùng ghen tuông.”
Cô ta nói một cách rất cụ thể. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Cố Mạc Hàn nhìn vào mắt cô ta, muốn thử tìm ra một kẽ hở trong mắt cô ta.
Nhưng trong mắt cô ta rất thanh khiết, trong trẻo như suối, không có một chút dấu hiệu nói dối nào.
“Vậy lúc chúng ta đính hôn thì sao? Có hình không?” Cố Mạc Hàn lại hỏi.
“Đương nhiên là có chứ, một dịp quan trọng như vậy đương nhiên em phải lưu lại kỷ niệm rồi.”
“Đúng rồi.” Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh giơ tay ra rồi đưa chiếc nhẫn ở ngón áp út lên trước mặt Cố Mạc Hàn.
“Còn có chiếc nhẫn này nữa, đây chính là nhẫn đính hôn của chúng ta, phía bên trong có khắc tên của chúng ta, chiếc nhẫn này là do anh tự tay thiết kế rồi tự tay tìm người làm cho em đấy.”
“Em nhớ lúc em nhận được nó em đã vô cùng vui mừng, vô cùng cảm động.”
“Nhưng đáng tiếc là sau khi anh bị bệnh thì đã quên hết những hồi ức tươi đẹp đó rồi.”
Nghe thấy lời Chu Hiểu Tinh nói, vẻ mặt của Cố Mạc Hàn lại càng trở nên hoang mang hơn.
Nam Khuê nói anh là chồng của cô, hai người còn có con nữa.
Hiểu Tinh nói hai người rất yêu nhau, lễ đính hôn đều là thật.
Trong phút chốc, đầu óc của Cố Mạc Hàn ngày càng loạn.
Anh muốn cố gắng nghĩ cách để lấy lại trí nhớ.
Nhưng đầu óc anh đối với những ký ức trước kia chỉ là một màn trắng xóa.
Hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ tới là đầu lại trở nên rất đau.
“Muộn rồi, đi vào ngủ đi!” Cố Mạc Hàn nói.
“Vâng.”
Bởi vì một ngày trước gặp mặt Cố Mạc Hàn hơn muộn, nên Nam Khuê đi ngủ hơi khuya.
Đương nhiên, ngày hôm sau tỉnh dậy cũng khá muộn.