Chương 1633
“Sau này cho dù đất trời có thay đời thì cả quãng đời còn lại anh cũng không buông tay em ra đâu.”
Dứt lời, một tay Lục Kiến Thành giữ gáy Nam Khuê, một tay giữ lấy eo cô, mạnh mẽ hôn cô.
Nam Khuê muốn đẩy anh ra nhưng Lục Kiến Thành giống như sắt thép vậy, bá đạo giữ cô ở trong lồng ngực.
Nụ hôn của anh vừa bá đạo vừa vội vàng.
Gần như không cho Nam Khuê chút không gian nào để trốn tránh.
Anh quá mạnh mẽ, Nam Khuê có cảm giác ngay cả một khoảng không gian nho nhỏ để trốn cũng không có.
Nếu như không phải bị anh ôm thì cô thậm chí cô còn nghi ngờ mình có phải sẽ ngã xuống do bị thiếu dưỡng khí hay không.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người đều có thể nghe thấy rõ nhịp tim của mình.
Tiếng nhịp tim vang lên theo tiết tấu, giống như âm thanh đẹp nhất.
Vì anh cao hơn nhiều nên Nam Khuê chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên.
Cổ cô cũng trở nên nhức.
“Anh mau buông em ra, em không thở được.” Cuối cùng Nam Khuê cũng có cơ hội để nói được một câu đầy đủ.
Lục Kiến Thành cười nhẹ một tiếng rồi thả cô ra.
Anh thở hổn hển, trán thân mật dựa vào trán cô: “Vậy em hít thở nhiều một chút.”
“Vì sao?”
Nam Khuê chớp đôi mắt ướt sũng của mình.
Vì vừa mới bị anh hôn nên đôi mắt của cô như được vớt lên từ nước, ướt át linh động, càng khiến người khác thương yêu hơn.
“Vì…” Lục Kiến Thành xích lại gần, giọng nói gợi cảm vang lên: “Vì lần này anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.”
Lúc môi anh đang chuẩn bị tiến đến, Nam Khuê đã nâng tay che môi anh lại, sau đó cầu xin tha thứ.
“Không được, anh quá cao, em đi giày đế bằng, em ngẩng đầu đau cổ lắm.”
Lục Kiến Thành trầm thấp cười một tiếng rồi ôm Nam Khuê lên.
“Này, anh làm gì vậy?”
Nam Khuê đột nhiên bị nhấc lên, trái tim cô cũng lơ lửng theo.
Lục Kiến Thành trực tiếp bế Nam Khuê ngồi lên bàn, một giây sau anh cũng tiến sát tới.
“Không muốn, em còn không có…” Tha thứ cho anh đâu!
Nhưng Lục Kiến Thành đã không cho cô cơ hội từ chối.
Lần này anh vô cùng nhẹ nhàng.
Anh giống như một họa sĩ vậy, bờ môi là bút vẽ trong tay anh, anh từ từ miêu tả đôi môi Nam Khuê.
Đợi đến khi cơ thể cô nhũn ra, không còn kháng cự, cả người cũng thả lỏng cảnh giác anh mới hôn sâu hơn.
“Kiến Thành, em…”