CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 350

Nam Khuê vừa khóc vừa nói, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hết lần này đến lần khác, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mềm lòng, đứng dậy ra khỏi bồn tắm, đồng thời ra lệnh: “Vào giúp thiếu phu nhân tắm rửa, thay quần áo.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Sau khi tắm xong, Nam Khuê mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng khi vừa đứng dậy khỏi bồn tắm, cô cảm thấy chóng mặt, hơn nữa còn càng ngày càng chóng mặt, cô đã cố chống đỡ rồi nhưng vẫn ngất xỉu lúc đang mặc quần áo.

Người hầu hoảng sợ hét lên: “Tổng giám đốc Lục, không xong rồi, thiếu phu nhân ngất xỉu rồi.”

“Cái gì?”

Lục Kiến Thành bế Nam Khuê lên giường, nắm chặt hai tay, đồng thời thúc giục: “Bác sĩ đâu? Sao còn chưa tới?”

“Tổng giám đốc Lục, trên đường đang kẹt xe, bác sĩ anh mời và bác sĩ Cố đều bị kẹt trên đường.”

Mà cơ thể Nam Khuê càng ngày càng lạnh.

Rõ ràng mới ngâm nước ấm, nhưng cơ thể cô vẫn lạnh toát như vừa mới từ hố băng ra.

“Khuê Khuê, cố gắng lên, cố chịu một chút được không?”

“Không phải em muốn li hôn sao? Anh hứa với em, chỉ cần em khỏe lại, anh sẽ để em đi, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ buông tay, sẽ không trói buộc em nữa, có được không? Chỉ cần em khỏe lại là được.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Nam Khuê mơ mơ màng màng, cô giống như nghe thấy lời anh nói, lại giống như không hề nghe thấy.

Chỉ biết Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm lấy tay cô, luôn miệng nói gì đó, tâm trạng vô cùng sốt ruột, lo lắng.

“Lạnh, Lục Kiến Thành, tôi lạnh quá…”

Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ chui vào chăn, ôm cô vào trong lòng.

“Lạnh quá.”

Nam Khuê vẫn luôn kêu, cơ thể cô run lên bần bật, mặtt và môi cô trắng bệch như không còn chút máu.

Lục Kiến Thành nhìn thấy thì vô cùng xót xa.

“Khuê Khuê, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.”

“Em sẽ không sao đâu.”

Lục Kiến Thành ôm chặt cô, mặt anh cũng ghé vào má cô để sưởi ấm cho cô.

Hơn mười phút sau, Nam Khuê cũng không kêu lạnh nữa, cơ thể cũng ấm lên một chút.

Có lẽ là do đã mệt, Nam Khuê nhắm mắt lại, khép hàng mi dài rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì trên người có độ ấm, sắc mặt của cô dần dần được cải thiện, đã trở nên hồng hào hơn một chút, không còn tái nhợt như trước.

Lục Kiến Thành cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Ngủ ngon, anh ở cùng em.”

Lúc này anh mới bình tĩnh lại một chút, hơi thả lỏng người, nhưng vừa nghĩ đến cảnh cô nôn ra máu trong phòng tắm lại làm anh vô cùng lo lắng, mày nhíu chặt lại.

“Trên đường thế nào rồi, đã hết tắc chưa?” Lục Kiến Thành lại hỏi.

Bây giờ chỉ khi bác sĩ đến, nói rằng Nam Khuê không sao hết anh mới yên tâm được.

Bình luận

Truyện đang đọc