CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 793

Lục Kiến Thành lắc đầu, đồng thời anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen như thác nước của cô: “Đồ ngốc, anh không sốt.”

“Vậy sao lại thế này? Sao trán anh lại nóng như vậy?”

“Không chỉ mình trán nóng mà toàn thân anh đều nóng, nhất là khi trông thấy em, Khuê Khuê, em biết không? Bây giờ anh đã sắp không khống chế nổi bản thân nữa rồi.”

Giờ phút này Lục Kiến Thành không giấu diếm gì nữa.

Anh thừa nhận và nói tình huống cụ thể của mình cho Nam Khuê.

Dứt lời, ánh mắt của anh càng nóng hơn, hầu kết gợi cảm không ngừng nhấp nhô.

Vì nhẫn nhịn nên trên làn da khỏe mạnh màu lúa mì kia đã ửng hồng.

Lúc này Nam Khuê có ngốc đến mấy cũng phản ứng được.

“Sao lại như vậy được? Ai cho anh uống loại thuốc đó?”

Vì quá sốt ruột nên tay Nam Khuê đụng phải tay Lục Kiến Thành.

Cảm giác mát lạnh kia như một liều thuốc giải, điên cuồng khuếch tán khắp cơ thể anh, khiến anh không nhịn được mà muốn nắm thật chặt, muốn chiếm hữu một cách điên cuồng.

Nhưng anh biết, anh không thể.

Anh đã làm cô tổn thương quá nhiều rồi.

Anh không muốn ép buộc cô, cũng không muốn cô chịu uất ức, càng không muốn bản thân lại khiến cô tổn thương.

“Để căn phòng này lại cho anh, em đến phòng ngủ chính ngủ đi.” Lục Kiến Thành nói.

Anh thừa nhận, lúc anh đến đây đã có suy nghĩ riêng của mình, hi vọng cô có thể trở thành thuốc giải của anh.

Nhưng vừa nhìn thấy cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Không thể ép buộc cô.

“Vậy anh phải làm sao?” Nam Khuê nhìn vẻ mặt thống khố của anh, trong lòng cũng bị loạn đến không thoải mái: “Lục Kiến Thành, anh nói em biết, có phải anh rất khó chịu không?”

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cười nhìn cô: “Anh sẽ nói thật cho em biết, đúng là rất khó chịu, nhưng em yên tâm, sức khỏe anh rất tốt, nhịn là được rồi.”

Nhịn?

Chuyện như thế này sao nhịn được chứ?

Nếu chỉ dựa vào sự nhẫn nhịn là có thể qua cửa ải này thì người có bụng dạ khó lường này cũng sẽ không cho anh uống thứ đó.

Đã cho anh uống rồi thì có nghĩa nếu không có người làm thuốc giải thì chắc chắn không thể bìn yên qua được.

“Kiến Thành, em…”

Thấy anh khó chịu, trong lòng Nam Khuê vô cùng khó chịu.

Nói được nửa câu, cô nghẹn ngào, không còn dũng khí để nói tiếp.

Nhưng động tác của cô đã nói rõ tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc