Chương 365
Nam Khuê nghe xong, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Trước đây, cô chỉ nghe anh nói, ông bà vô cùng mặn nồng, ông rất thương yêu bà, luôn chở che cho bà.
Có khi cũng nghe được những câu chuyện của ông bà từ mẹ chồng, mẹ chồng vẫn luôn cảm thán bà gặp được ông chính là điều may mắn nhất trong đời.
Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu lắm.
Nhưng mà chuyến đi lần này thực sự đã giúp cô được mở mang tầm mắt, cũng giúp cô cảm nhận được tường tận.
Khẽ thở dài một hơi, cô nhìn căn nhà cũ, bỗng nhiên thích vô cùng, thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Ngưỡng mộ những người sống ở ngôi nhà này, càng ngưỡng mộ hơn là câu chuyện tình yêu kinh điển một đời đầy nhẹ nhàng tinh tế như lan tỏa khắp căn nhà này.
Những điều này đều là những điều cô mong ước từ tận đáy lòng, chỉ tiếc là, cô sẽ chẳng bao giờ có được may mắn như bà nội, đã định sẵn là chẳng có cách nào gặp được một người giống như ông nội nữa.
Cho nên, mới càng thêm ngưỡng mộ muôn phần.
Nam Khuê bước đến, ngồi bên bồn hoa nhỏ, ghé gương mặt nhỏ nhắn đến mấy bông hoa rực rỡ, sau đó đưa mắt lên nhìn về phía Lục Kiến Thành nói: “Có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra, khoảnh khắc chụp ảnh, khóe môi Nam Khuê cong lên, cười rạng rỡ.
Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ đẹp tươi sáng, động lòng người như vậy.
Lục Kiến Thành vô tri vô giác nhìn ngây dại, đồng thời càng chắc chắn chuyến đi này là đúng đắn, vô cùng đáng giá.
Anh không mong gì nhiều, thậm chí cả chuyến đi này chỉ là vì vẻ mặt tươi cười này của cô, anh cũng thấy đáng rồi.
Chụp ảnh xong, Nam Khuê bước vào sảnh, trên tủ trong sảnh có một khung ảnh lớn rất bắt mắt, Nam Khuê vừa bước vào đã nhìn thấy.
Nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần, rực rỡ như hoa trong khung ảnh, nhìn quần áo và mái tóc dài mềm mại, Nam Khuê do dự hỏi: “Đây là… bà ư?”
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Đây là bà lúc còn trẻ.”
“Trẻ thật, đẹp quá.” Nam Khuê không kiềm được mà cảm thán.
Lục Kiến Thành cầm tấm ảnh lên, lau nhẹ nhàng, thật ra ngày nào cũng có người lau chùi, phía trên rất sạch sẽ, vốn không có một chút bụi nào, nhưng anh vẫn nâng niu mà lau lại một lần nữa.
Sau đó đặt trở lại vị trí ban đầu: “18 tuổi bà đã gả cho ông rồi, 20 tuổi sinh ra cha, tấm ảnh này được chụp sau khi hai người kết hôn không lâu.”
“Bà nói rằng, vốn dĩ hai người họ đã hẹn ước với nhau chụp mỗi người một tấm, chụp lại dáng vẻ lúc còn trẻ, nhưng vì kinh tế eo hẹp, ông nội bên ngoài thì đồng ý, nhưng thực ra chỉ trả tiền cho một người, vì vậy cuối cùng chỉ có một mình bà chụp ảnh, ông nội thì không chụp. ”
“Nói như vậy, đây chắc là bức ảnh duy nhất chụp lúc bà còn trẻ rồi?”
“Ừm.”
“Nếu như vậy, với tính cách của ông, sau khi bà mất, ông nhất định sẽ mang nó theo bên mình, tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy bức ảnh này ở nhà họ Lục?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Em nói đúng, bà nội biết ông nội nhất định sẽ mang nó theo bên mình, nên trước khi mất đã đặc biệt dặn đi dặn lại, hy vọng sẽ giữ bức ảnh này ở đây, tránh để ông nội mang nó theo bên người mà nhìn vật nhớ người, càng thêm đau lòng.”