CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 814

“Dì, con nghe Tiễn Nam nói cuộc phẫu thuật rất thành công, dì cũng bình phục rất tốt, bây giờ dì có cảm giác thế nào?” Nam Khuê nói sang chuyện khác.

Mộc Uyển nghe xong, hiền hòa gật đầu: “Nói đến chuyện này dì thật sự muốn tự mìn nói cảm ơn con một tiếng, Tiễn Nam đã nói cho dì biết chuyện giáo sư Phòng là con giúp một tay.”

“Nếu như không có giáo sư Phòng tham gia thì cuộc phẫu thuật này của dì chắc chắn sẽ không thành công như vậy.”

“Cho nên dì thật sự cảm ơn con, con là cô bé ngoan, may mà Kiều Kiều vừa xuống đã gặp con, nếu không ngày mai dì ra viện rồi sẽ không gặp được con.”

Nam Khuê dịu dàng trả lời: “Dì, dì đừng nói như vậy, có thể giúp dì con đã rất vui rồi.”

“Hơn nữa con thấy dì rất giống mẹ con, dì cho con cảm giác rất giống mẹ mình.”

“Mẹ con? Vậy sau này có thời gian nhất định dì sẽ gặp bà ấy, chắc chắn đó là một người phụ nữ thông minh ưu nhã, ôn nhu xinh đẹp, thế nên mới có thể dạy được một cô gái dịu dàng khiến người khác yêu thích như vậy.”

Nam Khuê hạ mắt, giọng có chút sầu não: “Mẹ con mất mấy năm rồi.”

“Thật xin lỗi Nam Khuê, dì nhắc đến chuyện buồn của con rồi.”

Nam Khuê lắc đầu, kiên cường cười nói: “Dì, không sao cả, dì đừng tự trách, con có hình của mẹ con, con vẫn luôn giữ trong điện thoại di động, dì muốn nhìn không ạ?”

“Được, dì nhìn một chút.” Mộc Uyển gật đầu.

Nam Khuê mở ảnh của mẹ, sau đó đưa điện thoại di động cho Mộc Uyển.

Thấy ảnh chụp, Mộc Uyển lập tức nghi ngờ: “Ồ? Bức ảnh này, hình như dì nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?”

Nam Khuê vừa nghe, lập tức trở nên kích động. Cô hé môi, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Dì à, dì nói dì đã từng gặp mẹ con rồi sao?”

Liệu bà ấy có biết được thân phận của mẹ không? Điều này có phải có nghĩa cô có thể tìm thấy cha của mình không.

Nghĩ đến đây, Nam Khuê liền trở nên phấn khích không kìm được.

“Hình như dì từng gặp qua nhưng không có ấn tượng cụ thể.”

“Hình như trong một buổi chụp hình nhóm, lúc đó cũng có người nói bà ấy có vài phần trông giống dì, thế nên dì cũng xem kỹ một chút, nhưng có điều chưa gặp qua, qua một thời gian thì dì cũng quên luôn.”

Nghe Mộc Uyển nói như vậy, ánh mắt Nam Khuê trở nên tối tăm đi nhiều. Cô còn cho rằng cuối cùng cũng tìm được người quen biết mẹ cô rồi. Xem ra con đường nhận người thân của cô còn dài đằng đẵng.

“Cha à, cha đang ở đâu? Cha có nhớ tới mẹ không? Hay là cha có biết được trên thế giới còn có con hay không.”

Nhìn thấy ánh mắt Nam Khuê trầm xuống, Mộc Uyển vội nắm lấy tay cô: “Sao thế con? Có phải có chuyện gì không? Không sao, con có thể nói với dì.”

Nam Khuê nhìn bà, dịu dàng nói: “Dì à, không dấu gì dì, nhìn dì thực sự có nét giống với mẹ con, thế nên lúc đầu khi nhìn thấy dì con đã rất quý dì.”

“Mẹ con đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng khi đó bà ấy bí mật sinh ra con, có thể rất nhiều người không biết có con trên thế giới này, thế nên con muốn tìm người thân của mình.”

Cô thấy Mộc Uyển rất thân thiết, thế nên cũng không muốn dấu bà. Cô nói hết những bí mật trong lòng mình ra.

Bình luận

Truyện đang đọc