CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1441

Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa mà nói: “Thiếu phu nhân, nếu như cô cảm thấy chưa hết giận thì bây giờ chúng ta quay lại…”

Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, không liên quan đến cô ấy.”

Nói xong cô vẫn trầm mặc.

Lúc về đến nhà, thời tiết đã vô cùng âm u.

Nhưng Nam Khuê không muốn vào nhà, cô nói cô muốn đi dạo trong vườn một chút.

Trần Tranh biết mình không khuyên nổi, anh ta nói: “Thiếu phu nhân, vậy tôi đi cùng cô, cô có gì phân phó cứ gọi tôi.”

“Ừm.”

Đi trong vườn một lúc, Nam Khuê ngồi xuống ghế dài.

Lúc nhìn Trần Tranh, đột nhiên cô nói: “Anh có biết vì sao tôi đột nhiên khó chịu không?”

Trần Tranh đi đến bên cạnh cô, không biết nên trả lời như thế nào.

Nam Khuê tiếp tục: “Tôi khó chịu không phải vì bị người khác bắt nạt, mà là lúc tôi bị người khác bắt nạt, anh ấy cũng không còn ở bên cạnh để làm chỗ dựa, để bảo vệ tôi.”

“Nếu như hôm nay Kiến Thành ở bên cạnh tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không để tôi bị bắt nạt, anh ấy càng sẽ không để cho tôi bị người khác mắng là hồ ly tinh.”

“Trần Tranh, anh biết gì không? Tôi rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh ấy.”

“Vì sao chứ? Chúng tôi đã nắm tay nhau đi qua nhiều mưa gió như vậy, đã sắp có thể một nhà hạnh phúc bên nhau, có thể trở thành một gia đình vô cùng hạnh phúc, nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ?”

“Tôi vẫn luôn chắc chắn, tôi cảm thấy anh ấy không hề rời đi, nhưng đến bây giờ tôi cũng không rõ nữa.”

“Kiến Thành, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mau về đi, có được không?”

“Em không chịu nổi, em thật sự không chịu nổi nữa, mỗi giây mỗi phút không có anh bên cạnh em đều cảm thấy rất khó chịu.”

“Em van xin anh, anh mau quay về đi, có được không?”

Nói đến câu cuối, nước mắt Nam Khuê đã rơi đầy mặt.

Trần Tranh chỉ có thể đau lòng đứng nhìn cô, giờ phút này anh ta mới phát hiện mình thật ngốc, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được.

Anh ta thật sự quá ngu ngốc.

Thấy nước mắt lăn trên gò má cô, anh ta lập tức tìm khăn tay trên người.

Không biết vì sao mà sờ qua sờ lại cũng không thấy khăn tay.

Cuối cùng anh ta chỉ có thể lấy khăn lụa trong âu phục ra, cẩn thận đưa cho Nam Khuê: “Thiếu phu nhân, khóc nhiều không tốt, cô còn đang mang thai nữa, khóc lâu sẽ đau mắt, cô mau lau đi!”

Nam Khuê ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy chiếc khăn lụa kia thì vô cùng kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc